PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dứt lời, cô gái xinh đẹp trong ngực lại một trận hờn giận, nhẹ nhàng véo khuôn mặt vô lại của người đàn ông, không ngừng…  

Dưới ánh nắng xế chiều, hai người dây dưa đùa giỡn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vui cười.  

Trong ánh sáng rực rỡ buổi hoàng hôn, hai bóng người kéo dài rất lâu cuối cùng hòa vào nhau.  

“Thế nào, có phải là rất ngưỡng mộ hay không?”, phía sau hai người không xa, Long Linh cười hì hì nói với cô gái đẹp tuyệt mỹ bên cạnh.  

“Hừ, đầu tôi có bệnh hay sao mà phải ngưỡng mộ!”, Linh Hồ Uyển Nhi quay đầu la lên.  

Long Linh dẩu môi, nói với vẻ dí dỏm: “Chậc chậc, nghĩ một đằng nói một nẻo, tôi cá với cô, bây giờ cô qua đó nhất định có thể ngồi trên đùi trái của anh ta, không tin có thể thử xem?"  

“Long Linh, cô có phải là muốn đánh nhau hay không, người khác kiêng dè thân phận của cô, nhưng tôi thì không sợ!”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận nói.   

Long Linh khịt mũi, nhanh chóng né sang một bên: “Thật không công bằng, cô là tiểu tông sư, tôi chỉ mới là ám kình đại thành”.  

“Hừ, cho dù tôi tự áp chế thực lực của mình ở mức ám kình đại thành thì cô vẫn không phải là đối thủ của tôi”.  

“Nối bậy, có giỏi thì cô trấn áp đi. Ai thua thì người đó phải gọi đối phương bằng chị. Dám không?”, Long Linh hét lên, không ngừng né tránh.  

“Được, đây là tự cô nói đấy nhé em gái Long”, Linh Hồ Uyển Nhi cũng hét lên, khí thế trên người trầm xuống, giơ bàn tay ngọc lên vỗ về phía Long Linh.  

“Hồ li tinh, dám lợi dụng tôi, tôi đánh...”  

Động tác phía sau thu hút sự chú ý của hai người phía trước, Diệp Phàm ngồi trên xe lăn, khẽ quay đầu lại nhìn, thấy hai người đánh nhau mà bất lực.  

Lúc này, tai anh bị véo: “Anh nói xem, đám hồng nhan này của anh, phải xử lý thế nào? Nói em nghe xem”.  

Diệp Phàm mờ mịt nói: “Hồng nhan cái gì chứ? Tiểu Tuyết em nói gì anh nghe không hiểu”.  

“Ôi. Anh đau đầu quá, hình như lại sắp mất trí đến nơi rồi, không được, anh phải ngủ một chút”.

Vừa dứt lời, Diệp Phàm liền nghiêng đầu ngủ luôn.   

Ha ha ha!   

Nhìn anh giả ngốc, Hàn Tuyết không nhịn được mà phì cười thành tiếng, đưa tay ấn lên trán anh: “Em nói anh biết, ngoại trừ Thanh Thanh và Uyển Nhi ra, anh còn dám tìm người phụ nữ thứ ba, em sẽ đánh gãy chân giữa của anh luôn đấy”.   

“Ngoài ra, em phải làm bà cả, nhớ kỹ cho em đấy”.   

Diệp Phàm không nói gì mà chỉ ngây ngô cười, đôi mắt tuyệt đẹp của Hàn Tuyết liền trừng lên nhìn anh, rồi ngồi dậy.   

“Em đi xem thuốc đã sắc xong chưa, khoác áo vào đừng để cảm lạnh”.   

Hàn Tuyết đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Phàm nhìn cánh tay trái đang quấn băng của mình, không khỏi suy nghĩ miên man.   

“Ông già, rốt cuộc ông mạnh tới nhường nào vậy?”   

Diệp Phàm lẩm bẩm một mình, người ngày hôm đó xuất hiện, không ai khác chính là bố ruột của anh Diệp Phù Sinh.  

Bình luận

Truyện đang đọc