PHÁ QUÂN MỆNH

Lúc này, một giọng nói yêu kiều vang lên.  

Chỉ thấy đôi mắt đẹp của Lý Thanh Nguyệt đang trợn tròn nhìn Diệp Phàm, anh dám thốt ra những lời hoang đường như vậy tại nhà họ Lý khiến cô ta muốn ra tay giáo huấn anh một trận.  

Cô ta quát mắng: “Diệp Phàm, đừng tưởng rằng giết được trưởng lão của vài thế lực nhỏ liền nghĩ mình là vô địch thiên hạ, bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”  

“Đúng, đại tiểu thư nói không sai, có một câu nói thế nào nhỉ?”  

Một trưởng lão lập tức phối hợp, biểu cảm khoa trương hỏi một vị trưởng lão bên cạnh, người này liền hiểu ra.  

Cười chế giễu nói: “Vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm!”  

“Đúng đúng đúng, chính là gà mọc đuôi tôm, ha ha ha…”  

Một tràng cười vang vọng cả đại sảnh, tràn ngập sự trào phúng.  

Diệp Phàm cười cũng không nổi giận, nhìn hướng Lý Thanh Nguyệt đang tức tối cũng vẫn xinh đẹp rạng ngời kia.  

Cười nói: “Đại tiểu thư không uổng là quốc sắc thiên hương, ngay cả khi tức giận cũng vẫn đẹp như vậy!”  

Phụt!  

Một tiếng phun trà vang lên, sư phụ của Lý Thanh Nguyệt vừa nhấp một ngụm trà toàn bộ đều phun ra ngoài.  

Người nhà họ Lý cũng sửng sốt, sau đó bừng lên lửa giận.  

Diệp Phàm đây là có ý gì?  

Dẫn hai người phụ nữ tới, còn để ý tới Lý Thanh Nguyệt?  

Đôi mắt đẹp của Lý Thanh Nguyệt trong giây lát bắn ra tia nhìn tức giận, không phải là do lời nói của Diệp Phàm, mà là ánh mắt của anh, vô cùng trắng trợn và có tính xâm lược.  

“Nhãi con, cậu ra ngoài cũng đã mang theo hai cô bé kia rồi, nếu như dám nhòm ngó tới đệ tử của tôi, xem tôi có đánh gãy cái ‘chân thứ ba’ kia của cậu không!”, sư phụ của Lý Thanh Nguyệt cảnh cáo nói.  

Diệp Phàm cười đáp: “Tiền bối, ông lo nghĩ nhiều rồi, tôi là người đã có vợ!”  

Ông lão liền gật đầu yên tâm: “Vậy thì tốt, làm đàn ông phải có trách nhiệm, trừ khi thực lực của cậu đủ mạnh, còn không thì không đủ tư cách trêu hoa ghẹo nguyệt!”  

“Sư phụ, người đừng nói nữa!”  

Lý Thanh Nguyệt lập tức mềm mại kêu lên, lộ ra không biết lớn nhỏ, nhưng ông lão lại cười vui vẻ không quan tâm, rõ ràng là đã quen rồi.  

Lý Thanh Nguyệt không còn gì để nói, cái gì mà không có thực lực thì không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, không lẽ lớn mạnh rồi liền có thể trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao?  

Phụ nữ chán ghét nhất chính là đàn ông trăng hoa, điều này không liên quan gì tới thực lực cả!  

Lý Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Phàm: “Miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt rồi, nếu anh đã coi thường thế hệ trẻ của nhà họ Lý chúng tôi như vậy, không bằng chúng ta thử sức một trận!”  

“Hay, đại tiểu thư nói đúng lắm!”  

“Đúng, để hắn thể hiện bản lĩnh thực sự, chỉ có mồm miệng cũng không thể giết chết được kẻ địch! 

Bình luận

Truyện đang đọc