PHÁ QUÂN MỆNH

Đây là cảnh tượng thường thấy ở Hoa Hạ, song lại có rất nhiều người nước ngoài không hiểu ý nghĩa của hành động này.  

“Bị nổ lớp, có sửa được không?”, Diệp Hạo hỏi.  

“Được chứ, có gì mà không sửa được, ông anh cứ đánh xe vào đi đã, bên trong có máy nâng, mà bên ngoài cũng lạnh lắm, hơn nữa đợi thêm lúc nữa là không nhìn thấy cái gì nữa luôn”, người thanh niên hút điếu thuốc, cười khà khà nói.   

Ngoài trời quả thực rất lạnh, Diệp Hạo cũng không có ý kiến gì, đứng ở đó nhìn một lượt cũng thấy quán này khá chuyên nghiệp.  

Đối diện có tổng cộng ba cái lán, ở giữa có máy nâng, Diệp Hạo liền lái xe vào trong.  

Vì chiếc xe cần phải nâng lên, cho nên Linh Hồ Uyển Nhi đương nhiên cũng phải xuống xe.  

Do trời lạnh nên cô ta đeo khẩu trang, nhưng cho dù là như vậy, khi cô ta bước xuống xe vẫn khiến người thanh niên vô cùng bất ngờ.  

Đôi mắt của Linh Hồ Uyển Nhi quá đẹp, thậm chí chỉ vừa nhìn lướt qua thôi, cũng khiến người thanh niên đó không thể nào rời mắt được.  

Diệp Hạo thấy thế chỉ cạn lời, lấy ra điếu thuốc đưa qua trước mặt người thanh niên đó: “Người anh em, làm điếu thuốc...”  

Người thanh niên này lập tức định thần lại, tỏ rõ vẻ ái ngại: “Thật ngại quá, tôi sửa ngay, sửa ngay...”  

Người thanh niên đó nói xong liền quay người rời đi, Diệp Hạo ngán ngẩm cười, đừng nói là người thanh niên này, mà ngay cả anh lần đầu gặp Linh Hồ Uyển Nhi cũng đã thất thần như vậy.  

Huống hồ ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như này, ai trông thấy một người đẹp như Linh Hồ Uyển Nhi mà chẳng động lòng.  

Diệp Hạo tới gần Linh Hồ Uyển Nhi nhỏ tiếng nói: “Sau này ra ngoài tốt nhất nên đeo thêm cái kính râm nữa, tránh gây phiền phức cho tôi”.  

“Hừ, tôi đây dung mạo như tiên, có thể để mấy kẻ phàm phu tục tử các anh được nhìn một cái cũng đã là phúc rồi đấy, phải biết thế nào là đủ chứ!”, Linh Hồ Uyển Nhi đỏng đảnh nói.  

Mặt Diệp Hạo lập tức đen như đít nồi, đúng lúc này người thanh niên quay trở lại, xách theo một vài dụng cụ.  

Nhìn Diệp Hạo nói: “Ông anh tới kia ngồi đi, bên đó có lò sưởi, còn có cả trà nóng, lúc nào làm xong tôi sẽ gọi”.  

“Được, cảm ơn người anh em...”, Diệp Hạo tỏ ra rất thân thiện, nói xong hai người liền đi vào căn phòng phía trước.  

Người đàn ông quay đầu lại, khoé miệng chợt cong lên một nụ cười lạnh lẽo, nhìn bóng hình kiêu kỳ của Linh Hồ Uyển Nhi, trong mắt ánh lên vài phần dục vọng.  

Hai người kéo tấm rèm cửa đi vào, ba người đàn ông ngồi sẵn trong đó đều quay đầu lại, khi thấy Linh Hồ Uyển Nhi, bọn họ ai nấy tim đều loạn nhịp.  

Nghĩ kỹ lại cả mấy tháng nay bọn họ còn chưa được chạm vào phụ nữ, bây giờ lại có người con gái đẹp như vậy xuất hiện, cho dù có đeo khẩu trang, nhưng với thân hình hoàn hảo kia, thì cho dù mặt có như Thị Nở thì cũng đáng.  

“Ha ha ha, người anh em mau tới ngồi đi, ngồi bên lò sưởi ấm hơn...”, người đàn ông đội mũ da ngồi ở giữa cười lớn nói.  

Diệp Hạo lấy ra điếu thuốc đưa qua, sau đó cùng Linh Hồ Uyển Nhi ngồi xuống bên lò sưởi.  

Sau khi ngồi xuống, người đàn ông đội mũ da liền hỏi: “Người anh em, định đi đâu đấy, đoạn đường này không có nhiều xe qua lại, đi tiếp về phía trước khoảng mười cây nữa là tới khu không có người, nếu như mà bị thủng săm ở khu đó thì phiền lắm”. 

Bình luận

Truyện đang đọc