PHÁ QUÂN MỆNH

“Lần này là do tôi đã lơ là, sau này sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa đâu…”  

Diệp Phàm an ủi, lúc anh ngoảnh đầu lại thì vẻ mặt đầy vẻ lạnh lùng và chết chóc.  

“Quay video, chẳng phải bọn họ thích quay video phát lên sao?”  

“Vậy thì hãy quay video cho tôi, tôi muốn cho tất cả mọi người thấy hậu quả của việc động đến bạn bè và người thân của tôi. Có thù oán gì cứ tìm tôi là được, động đến bạn bè và người thân của tôi thì không những phải chết mà còn phải chết thảm nữa!”  

Giọng nói lạnh lùng cứ như truyền đến từ địa ngục khiến người nghe phải thấy run sợ.  

“Ngô Triết, bắt đầu từ mày trước đi!”

Diệp Phàm nắm lấy cổ áo của Ngô Triết và kéo gã ta tới trước máy quay, Linh Hồ Uyển Nhi cầm điện thoại bắt đầu quay.  

Ngoài ra, những người nghe tin tức đến xem cũng lần lượt cầm điện thoại ra quay, họ muốn xem Diệp Phàm sẽ báo thù thế nào.  

"Vèo!"  

Long Lân nắm trong tay, ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu tia sáng rực rỡ.  

“Diệp Phàm, tao là đệ tử cốt cán của Hồn Thiên Môn, nếu mày dám giết tao, Hồn Thiên Môn nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”, Ngô Triết gầm lên, trong lòng vô cùng sợ hãi.  

Gã ta không ngờ thực lực của Diệp Phàm lại mạnh như vậy, gã ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.  

“Ha ha, không phải là giết mày mà là sẽ hành hạ mày tới chết!”, Diệp Phàm cười lạnh, lạnh lùng đến cực điểm.  

Người xung quanh đều có thể cảm nhận được hàn ý, hành hạ tới chết, khi thêm chữ hành hạ thì quá trình sẽ hoàn toàn khác nhau.  

"Tao nói rồi, trước lấy một cánh tay của mày!”   

Khi giọng nói phát ra, tay anh chém xuống, tay phải của Ngô Triết trực tiếp bay lên.   

"A!"  

Ngô Triết gào lên thảm thiết, cơn đau khi tay bị đứt lìa dội thẳng vào tim, trực tiếp khiến gã ta đổ mồ hôi lạnh.  

Gã ta nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Phàm, đồ chó, mày giết tao, Hồn Thiên Môn sẽ trả thù!”  

"Nói nhiều quá, vậy thì cắt lưỡi mày đi!"  

Rầm!  

Diệp Phàm dùng sức đấm vào cằm Ngô Triết, miệng của gã ta không tự chủ há ra, Long Lân trực tiếp nhét vào trong miệng khuấy dữ dội.  

"Oẹ!"   

Có người chịu không được mà nôn khan, miệng Ngô Triết đầy máu, lưỡi nát bấy lẫn với máu rơi xuống. 

Bình luận

Truyện đang đọc