PHÁ QUÂN MỆNH

“Thiên hạ hỗn loạn, Thánh Môn ra đời!”. Tám người đồng thanh hét lớn.  

Cạn!  

Chín người uống cạn một hơi, sau đó ném vỡ chén tuyên thề!  

Diệp Phàm cả người đều hăng hái, tự hào, anh đưa mắt nhìn mọi người trước mặt, nghiêm giọng nói: “Trận chiến đầu tiên của Thánh Môn chúng ta là tiêu diệt Lăng Tiêu Sơn, trả lại sự trong sạch của thế giới ngầm thành phố Cảng!”  

“Diệt Lăng Tiêu Sơn, nghe theo sắp xếp của môn chủ!”  

Tám người hét lớn, âm thanh như sấm rền!

Thánh Môn là thứ mà Diệp Phàm vẫn luôn tâm niệm từ lâu, ngay lúc anh bị truy giết ráo riết thì anh đã muốn xây dựng một thế lực.  

Một thế lực chính nghĩa thật sự chứ không phải giống như thế lực của Liên Minh Võ Đạo tự xưng chính nghĩa kia.  

Uổng phí danh xưng quang minh chính đại mà lại làm những chuyện vô cùng xấu xa!  

Trận đầu tiên lựa chọn Lăng Tiêu Sơn bởi vì anh có lý do riêng, lại càng có lý do quan trọng hơn nữa.  

Là vì Lăng Tiêu Sơn là thế lực tu võ lớn nhất ở thành phố Cảng này, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ lợi ích của thế giới ngầm ở thành phố Cảng.  

Diệp Phàm muốn tấn công bọn họ là muốn tạo uy cho Thánh Môn, để người đời biết được Thánh Môn là cái gì!  

“Ngọc Quân, cậu ở nhà dưỡng thương, chúng tôi đến Lăng Tiêu Sơn trước!”. Diệp Phàm quay đầu nói.  

“Anh, không cần phải lo lắng cho em, kẻ hèn này cũng chỉ bị thương một chân mà thôi, cánh tay vẫn còn rất linh hoạt!”  

Trận đầu tiên của Thánh Môn, Âu Dương Ngọc Quân rất kích động, đương nhiên cậu ta không thể vắng mặt được!  

“Ha ha ha…”  

Diệp Phàm cười lớn: “Vậy thì đi, chúng ta đồng tâm đồng lòng, hôm nay tiêu diệt Lăng Tiêu Sơn bọn họ!”  

Một nhóm người từ khu biệt thự số một đi ra, ô tô tiến thẳng về chỗ của Lăng Tiêu Sơn!  

Nói đến Lăng Tiêu Sơn thì Diệp Phàm lại nhớ đến Chung Dật Phi. Lúc đầu anh giết sạch ở nhà họ Chung, Chung Dật Phi đã chặt một cánh tay để bảo vệ tính mạng của Chung Thánh Thủ.  

Chỉ là sau đó Chung Thánh Thủ cũng không may mà chết, những chuyện này thì Diệp Phàm không hề biết.  

Mà Chung Dật Phi có thể chịu đựng được thời gian dài như vậy quả thật vượt ngoài dự đoán của anh.  

Lăng Tiêu Sơn nằm ở núi Kê Minh, phía tây nam thành phố Cảng  

Núi Kê Minh là địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Cảng, được đặt tên như vậy vì hình dáng của đỉnh núi trông giống như con gà trống đang gáy sáng.  

Hướng núi Kê Minh khá dốc, phong cảnh tráng lệ, mặt sau là toàn bộ địa bàn của Lăng Tiêu Sơn.  

Từ lúc bọn họ lập tông môn tính đến bây giờ đã hơn trăm năm, lúc này bên trong Lăng Tiêu Sơn cũng có mấy người tụ năm tụ ba đang bàn tán chuyện Diệp Phàm hành hạ Ngô Triết và Hà Khôn đến chết.  

Bàn chuyện ở trong điện chính còn có rất nhiều tầng lớp cao cấp của Lăng Tiêu Sơn, vẻ mặt ai cũng tràn đầy sát ý.  

“Diệp Phàm mất tích đã lâu như vậy, sau đó xuất hiện lại ra tay chém giết, hắn ta càng lúc càng trở nên mạnh hơn rồi!”  

“Nhị trưởng lão thì sao, đến lúc này rồi sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì vậy?”. Tam trưởng lão Dương Hiền không vui, trầm giọng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc