PHÁ QUÂN MỆNH

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa lên, Diệp Hạo lắc lắc đầu tỉnh dậy.  

Sau khi tỉnh lại, anh nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi đang ngồi đối diện với mình, nhàn nhã uống trà, đầu vẫn có chút choáng váng, Diệp Hạo lắc đầu liền nhìn thấy sáu người bên cạnh bị dây trói lại với nhau.  

Lúc này sắc mặt mấy tên đó đều vô cùng đau khổ, trên đầu, trên miệng đều có vết máu.  

"Dậy rồi à, đến uống ít trà Tây Tạng, đây là đặc sản đó...”, Linh Hồ Uyển Nhi rót một tách trà cho Diệp Hạo, mỉm cười rồi đưa qua.  

Diệp Hạo giật mình nhảy ra khỏi chỗ đang ngồi, anh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ khi biết Linh Hồ Uyển Nhi đang chế giễu mình.  

Nhưng anh vẫn quan tâm hỏi: "Tối qua cô không bị sao đấy chứ?"  

“Dựa vào mấy tên bọ chét này?”, Linh Hồ Uyển Nhi khinh thường cười một tiếng.  

Diệp Hạo gật đầu, rồi xoay người đi đến trước mặt người đàn ông đội mũ da đã rót trà cho anh, tên đó thấy anh tức giận thì sợ hãi không thôi.  

“Tao thế nhưng lại mắc phải sai lầm như thế này, anh minh cả đời của ông đây mất tiêu rồi, mày nói xem tao phải xử lý mày như thế nào đây?”, Diệp Hạo lạnh giọng nói.  

May mà hôm qua không xảy ra chuyện gì, anh mơ hồ nhớ được là Linh Hồ Uyển Nhi không uống, nếu mà cô ta cũng uống thì hậu quả khó đúng là khó lường.  

“Đại ca, tôi đã thảm như thế rồi, xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám như thế nữa...”, người đàn ông đội mũ da đã gần 50 tuổi rồi nhưng cứ đại ca nọ đại ca kia, bộ dạng hèn mọn khiến người ta mủi lòng.  

Diệp Hạo chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái rồi quay người lấy chiếc kẹp lửa từ trong bếp lò ra.  

“Ở Tây Tạng này, tao không muốn giết người, nhưng tội chết có thể miễn còn tội sống thì khó tha”, vẻ mặt Diệp Hạo lạnh lùng, cầm kẹp dí vào mặt người đàn ông đội mũ da đó, hắn ta hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết.  

Nhưng anh không hề bị ảnh hưởng mà chỉ cầm chiếc kẹp chuyển động không ngừng, hóa ra là đang viết chữ.  

Tên đó gần như ngất đi vì đau đớn, một chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo hiện ra trên khuôn mặt của hắn ta, tặc!  

Diệp Hạo thế mà lại viết chữ “tặc” lên trên mặt hắn ta, đợi đến khi viết xong, người đàn ông đội mũ da đó đã không chịu được nữa mà ngất đi.  

“Đại ca, anh tha cho chúng tôi đi, tôi dập đầu lạy anh...”, năm tên còn lại run rẩy, thậm chí có một người sợ tới mức tè ra quần, mùi khai của nước tiểu bốc lên.  

Diệp Hạo cứ như không nghe thấy gì vậy, sáu người, sáu chữ “tặc”, bốn trong số đó đã ngất đi, hai người còn lại thì hét lên như tiếng heo bị chọc tiết.  

“Đây là món gì thế, sao lại có công dụng lớn như vậy, có thể làm cho tôi ngất đi ngay lập tức...”, Diệp Hạo chỉ vào lá trà trên bàn và hỏi một cách ngạc nhiên.  

“Đây là cà độc dược gai tù...”, Linh Hồ Uyển Nhi giải thích, Diệp Hạo ngẩn ra, ngạc nhiên vô cùng.  

Sau khi nghiên cứu một lúc, anh cười và nói: "Vì vậy, thứ này là vô giá, là thứ đồ tốt để dùng với con gái”.  

Linh Hồ Uyển Nhi trợn mắt nói: "Theo lẽ thường thì đúng như thế. Nghe nói thứ này có thể đánh ngất một con voi”.  

“Ừ, là đồ tốt, không biết có còn hay không...”  

Diệp Hạo lập tức cầm lấy ly nước, đi tới gần người đàn ông đội mũ da, tạt vào mặt hắn ta.  

Tên đó bị hắt nước nên tỉnh lại, khi nhìn thấy Diệp Hạo đứng trước mặt, hắn ta lại khóc lóc cầu xin.  

"Mấy món này mày có còn nữa không? Lấy hết chỗ mày cất ra đây", Diệp Hạo chỉ vào loại lá trà được làm từ cà độc dược gai tù, nhìn giống như trà Tây Tạng. 

Bình luận

Truyện đang đọc