PHÁ QUÂN MỆNH

Chồng của tôi là bất khả chiến bại!  

Khi Hàn Tuyết nói, gương mặt tràn đầy vẻ tự hào.  

Trong mắt cô, Diệp Phàm là vô địch, cảm giác tự hào và hạnh phúc xuất phát từ nội tâm này không có cách nào che giấu được.  

Mặt cô gái kia lập tức sầm xuống, sắc mặt Thu Lam cũng chốc lát trở nên khó coi, không ngờ Hàn Tuyết lại có chồng rồi.  

“Hừ, có giỏi thì bảo người đàn ông của chị ra đây, tôi nhất định sẽ đánh chết anh ta!”, cô ả tức giận, cực kỳ không vui nhìn Hàn Tuyết.  

“Ha ha, chồng tôi mà tới thì chỉ sợ sẽ đánh cô tơi bời hoa lá, gào khóc xin tha đấy!”, Hàn Tuyết khinh thường nói.  

A…  

Cô ả thét lên: “Không tới được thì đừng có bốc phét, hơn nữa đó là người đàn ông của chị chứ đâu phải chị!”  

“Ơ, chồng tôi mà ở đây thì sẽ bảo vệ tôi, chỉ là bây giờ không ở đây thôi, cô có đàn ông bảo vệ mình không?”, Hàn Tuyết thoải mái phản bác.  

“Đáng ghét, chị đáng đánh!”  

Ả ta tức giận đùng đùng, đứng trước những lời khích tướng, tuy cô ả ra tay độc địa, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ.  

Nếu đấu võ mồm thì sao có thể là đối thủ của “người phụ nữ đã có gia đình” như Hàn Tuyết.  

“Đủ rồi, câm miệng hết đi!”  

Thu Lam nạt nộ, bóng hình lướt nhanh đến trước mặt Hàn Tuyết, Hàn Tại Dần lập tức cứng đờ người, bước ra chắn trước Hàn Tuyết.  

“Châu chấu đá xe!”  

Thu Lam phất tay, đánh một luồng khí kình ra, Hàn Tại Dần trực tiếp bị đánh bay sang một bên.  

“Bố…”  

Hai chị em Hàn Tuyết gào lớn, chỉ có điều Hàn Tuyết vừa định chạy sang thì đã bị Thu Lam nắm tay giữ lại.  

Hàn Tuyết định phản đòn, Thu Lam liền giơ tay lên chặn, nội lực hùng hậu giống như một tảng đá lớn đè nặng lên người Hàn Tuyết, khiến cô không thể động đậy.  

Hàn Tử Di chạy qua đỡ Hàn Tại Dần dậy, người phụ nữ này thật đáng sợ, trong lòng cô nổi lên cảm giác hoảng sợ.  

“Quả nhiên thân thể không còn nguyên vẹn!”  

Thu Lam đặt ngón tay lên mạch đập của Hàn Tuyết, sắc mặt hơi tối đen nói.  

Nghe thấy lời này, Hàn Tuyết ngẩn người, trong đầu nhanh chóng lóe lên ý nghĩ.  

Trước kia trong phim từng có nói, đối với phụ nữ mà nói, nếu như không còn trong trắng thì không thể tu luyện một vài võ công, tiềm năng tương lai cũng trở nên rất ít.  

Hàn Tuyết ngay tức thì đáp: “Cô Thu, cô nói không sai, tôi đã kết hôn, nếu không phải anh ấy có nhiều công chuyện, thì con tôi cũng đã biết chạy rồi!”  

Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tuyết liếc nhìn Thu Lam, thầm thấy xấu hổ.  

Tuy Diệp Phàm nói phải sinh cả một đội bóng, nhưng dù sao cũng vẫn chưa có, nói thẳng như vậy, ít nhiều cũng thấy ngại ngùng.  

“Hừ, không biết xấu hổ!”, cô gái kia châm biếm, Hàn Tuyết dám nói như vậy, khiến cô ta không thể chấp nhận được.  

Hàn Tuyết liếc xéo cô ả một cái, nhưng không thèm để ý đến ả. 

Bình luận

Truyện đang đọc