PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đừng nói nhảm nữa, không muốn chết thì đầu hàng đi!”, Linh Hồ Uyển nhi cũng không phải muốn giết Diệp Hạo thật, chẳng qua cô ta chỉ muốn dạy cho Diệp Hạo một trận ra trò thôi.  

Diệp Hạo dám cướp nụ hôn đầu của cô ta, không thể tha được!  

Nhưng cái cô ta cần là Phá Quân, Thất Sát còn chưa xuất hiện. Theo lời đồn thì Thất Sát không chỉ có một người, nếu có sức mạnh từ Phá Quân hỗ trợ thì sau này, khi dòng họ Linh Hồ tái xuất, muốn trở thành bá chủ võ đạo, đây sẽ là trợ lực cực lớn.  

Bá chủ võ đạo không chỉ cần thực lực, mà còn cần cả số mệnh!  

Tham Lang điều khiển Phá Quân, đây cũng là số mệnh sao?  

Ánh mắt Diệp Hạo chợt lóe lên, Linh Hồ Uyển Nhi muốn anh nhận thua, như vậy rõ ràng đang chứng minh cô ta không thật sự muốn giết anh.  

Anh khẽ nhếch môi cười nham hiểm: “Thì ra cô là kiểu muốn làm nữ vương à, có muốn mặc thêm đồ da, cầm thêm roi da…”  

“Cứ nói tiếp đi, tôi sẽ xé nát miệng anh ra…”, Linh Hồ Uyển Nhi dùng một ngón tay đánh vào cổ tay phải Diệp Hạo, một lực cực mạnh đánh vào cổ tay anh.  

Diệp Hạo bị đau, dao trong tay cũng bị rớt, Linh Hồ Uyển Nhi liền chụp lấy, kề dao vào cổ Diệp Hạo nhanh như chớp.  

Linh Hồ Uyển Nhi cười chế giễu: “Tâm tư anh cũng tinh tế nhỉ, cho dù là mất trí nhớ cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng lại quá ư không biết điều”.  

“Nếu là anh làm bộ không biết, có khi bà đây vẫn còn gọi anh một câu “anh Hạo” hai câu “anh Hạo” rồi, bây giờ gọi bà cô một tiếng tôi nghe thử xem…”  

Khi Linh Hồ Uyển Nhi giả vờ ngốc nghếch, mặc dù khả năng diễn của cô ta rất xuất sắc nhưng trong lòng thì lại vô cùng phản cảm.  

Mục đích là để Diệp Hạo dần dần tiếp nhận mình, thậm chí là sẽ yêu cô ta, ràng buộc bằng tình cảm khiến cô ta an tâm hơn là dùng lợi ích nhiều.  

Đương nhiên cô ta sẽ không yêu Diệp Hạo, người đàn ông có thể khiến Linh Hồ Uyển Nhi yêu vẫn chưa sinh ra trên đời này đâu.  

Diệp Hạo nhếch môi cười, thổi một hơi nóng vào Linh Hồ Uyển Nhi, nghịch mấy sợi tóc bay bay của mình.  

“Anh đúng thật là muốn chết…”, Linh Hồ Uyển Nhi nổi giận, kề sát dao vào cổ Diệp Hạo, máu bắt đầu tuôn ra từ cổ anh.  

“Cô có thể tiếp tục nhưng tôi chắc chắn sẽ đồng quy vu tận…”. Anh vừa nói chuyện, Linh Hồ Uyển Nhi đã cảm giác da đầu có chút đau đớn.  

Ánh mắt cô ta lập tức thay đổi, hiểu ra, thì ra Diệp Hạo đã nắm lấy cây trâm trên đầu cô ta, đang cầm đâm thẳng vào đầu.  

Nếu cô ta dám cắt đứt cổ Diệp Hạo, Diệp Hạo chắc chắn sẽ đâm cây trâm xuyên đầu cô ta ngay tức khắc.  

Sơ sót rồi!  

Sai quá sai rồi!  

Sắc mặt Linh Hồ Uyển Nhi hơi tức giận, Diệp Hạo nhếch môi cười: “Cô không muốn giết tôi thì buông ra đi. Nói cho tôi sự thật, anh Hạo của cô không thể nào không giúp cô được!”  

“Anh im miệng cho tôi!”, Linh Hồ Uyển Nhi quát lớn, đã lộ thân phận mà lại nghe thấy hai chữ “anh Hạo” này khiến cô ta nổi hết cả da gà.  

Nhưng con dao trong tay cô ta cũng đã buông lỏng, Diệp Hạo cũng

Bình luận

Truyện đang đọc