PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta thì hay rồi, lại còn thích lên mạng…  

“Phải biết rằng, các thế lực võ đạo bây giờ đã có ước hẹn với Thái Tổ ngày trước, không được can thiệp vào cuộc sống của người bình thường, không được gây họa cho thế tục, nhưng những người từ trong núi Thập Vạn sẽ không để ý đến những chuyện đó!”  

“Ông nói họ sẽ ra tay với người bình thường?”, Diệp Phàm bất ngờ.  

“Ra tay?”  

Thanh Tùng Tử cười gằn: “Dùng từ nô dịch thì hợp lý hơn!”  

Diệp Phàm càng thêm kinh hãi, nếu thực sự có cao thủ võ thuật ra ngoài thì cả xã hội này sẽ rất hỗn loạn.  

Giống như anh, với thực lực hiện tại mà giết người cướp của trong thành phố, các cơ quan pháp luật bình thường không thể làm gì được anh.  

“Tiền bối, những tông sư kia mất tích, là vì đi ngăn cản họ ra đúng không?”, Diệp Phàm hỏi.  

Thanh Tùng Tử lắc đầu rồi lại gật đầu: “Có người đúng, có người không đúng”.  

“Vì sao?”  

“Tôi hỏi cậu, luyện võ để theo đuổi điều gì?”, Thanh Tùng Tử hỏi.  

“Không để bị giết!”, Diệp Phàm rất thành thật nói.  

Phụt!  

Thanh Tùng Tử phun trà trong miệng vào mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm liền ngẩn người, mình nói thật mà, có cần phải khoa trương thế không?  

“Đứa nhỏ đáng thương!”  

Thanh Tùng Tử dùng một câu đang hot rất trơn tru mượt mà.  

Mọi người ngẩn ra rồi phản ứng lại, lập tức vang lên tiếng cười.  

“Cô nhóc, cô nói xem luyện võ để theo đuổi cái gì?”, Thanh Tùng Tử hỏi Linh Hồ Uyển Nhi đang bóp vai cho ông ta.  

“Theo đuổi sức mạnh ạ!”, Linh Hồ Uyển Nhi ngọt ngào nói.  

“Không tồi”.  

Thanh Tùng Tử hài lòng gật đầu, cười nhạt bảo: “Tôi khuyên cô nên chia tay với thằng nhóc này đi, cậu ta là sao chổi hạ phàm, đắc tội với quá nhiều người, tôi tìm cho cô một anh tài kiệt xuất trong Phiêu Miểu Cung của tôi nhé, chắc chắn giỏi hơn cậu ta nhiều!”  

“Ơ này…”  

Diệp Phàm bực mình, trợn trừng mắt: “Lão già ông đừng có quá đáng nhé, dám đào tường ngay trước mặt tôi, còn muốn tặng cho người khác, ông già mà không đứng đắn, cẩn thận tôi liều mạng với ông!”  

Chát!  

Thanh Tùng Tử gõ mạnh vào đầu Diệp Phàm, đau đến mức anh phải nghiến răng nghiến lợi.  

Tiếp đó ông ta mở miệng nói: “Trong giới võ đạo thực sự ở núi Thập Vạn vẫn luôn ở trong trạng thái nguyên thủy, bên trong có rất nhiều thứ mà thế giới hiện đại chúng ta không có, ví dụ như sức mạnh cao siêu hơn, cho nên mục đích biến mất của các tông sư kia chắc cô cậu đã đoán được rồi!”  

“Tự kiếm lợi!”, Diệp Phàm tiếp lời.  

Những tông sư mất tích kia đa phần đều là vì tìm kiếm sức mạnh cao hơn cả, còn những người trong núi Thập Vạn sẽ tạo nên nguy hiểm gì cho xã hội hiện đại, thì bọn họ hoàn toàn không quan tâm.  

Bởi vì trong mắt họ, mạng sống của người bình thường chỉ như cỏ rác!  

“Tiền bối, chúng ta không thể ngăn chặn sao?”  

Bình luận

Truyện đang đọc