PHÁ QUÂN MỆNH

Mấy người bạn đi cùng của hắn ta lập tức đứng dậy, nhưng đối diện với vẻ mặt lạnh băng của Diệp Hạo thì đều lui xuống.  

“Một người đàn ông còn không có lương tâm bằng một tên cướp. Tên cướp còn biết để lại một nửa tiền cứu mạng của người ta. Còn anh, ngay cả chuyện này còn không hiểu được, đúng là cặn bã!”  

“Đúng vậy, cái tên này đúng là mặt người dạ thú, không ra cái gì!”  

“Đừng nên đưa đồ cho hắn, bụng dạ xấu xa, đó là tiền cứu mạng…”  

Trong xe bắt đầu truyền ra vài tiếng bàn luận, mọi người đa số đều là người trong núi, hầu như đều chất phác, đối với hành động của người đàn ông đó cũng khinh bỉ dè bỉu.  

Bị mọi người xung quanh bàn tán, người đàn ông đỏ mặt tía tai tức giận, ánh mắt hung dữ nhìn Diệp Hạo, không dám hé môi nửa lời mà quay về chỗ ngồi của mình.  

“Hừ!”  

Diệp Hạo không quan tâm đ ến hắn ta, một tên tiểu nhân mà thôi không đáng lãng phí thời gian, anh cầm cái túi nói: “Từng người một tới, xếp hàng đến lấy đồ của mình về. Không được giành giật nếu không ai cũng không lấy lại được!”  

Mọi người bắt đầu tạo thành hàng, từng người đến lấy đồ mình từ trong túi về. Đến lượt người đàn ông kia thì Diệp Hạo mở miệng nói: “Anh sau cùng, không gấp!”  

“Anh…”, người đàn ông tức muốn chết, siết chặt nắm tay. Diệp Hạo cũng không thèm nhìn mà để người khác lên lấy trước, đến cả mấy người bạn đi cùng hắn ta cũng đã lấy đồ mình về rồi.  

Đến lượt hắn ta cuối cùng, Diệp Hạo cầm cái túi trong tay ném thẳng qua chỗ tên cướp, tên cướp cũng ngớ người, không hiểu ý Diệp Hạo.  

Diệp Hạo nhìn qua người đàn ông, cười nhếch miệng nói: “Đồ của anh ở đó, muốn lấy thì tự mình qua lấy!”  

Nói xong, Diệp Hạo cất bước đi về chỗ ngồi của mình, Linh Hồ Uyển Nhi đứng dậy, Diệp Hạo ngồi xuống.  

Bởi vì chỗ ngồi vừa nhỏ vừa chật chội, Linh Hồ Uyển Nhi cũng bất đắc dĩ phải nửa ngồi trên đùi Diệp Hạo, điều này khiến mặt cô ta có hơi ửng đỏ.  

Người đàn ông kia tức đến run người, đến chỗ tên cướp lấy lại đồ của mình. Hắn ta vẫn có chút không dám, nhỡ đâu tên cướp đó lại đe dọa mình thì phải làm sao?  

Chỉ đành chờ một chút đến cục cảnh sát rồi lại lấy về.  

Nhưng mà trong lòng kẻ này vẫn hận chết Diệp Hạo, không phải biết chút võ thôi sao?  

Có cái gì hay ho đâu chứ! Khi đến được thành phố bên dưới, hắn ta thề nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Hạo.  

Chạy được hơn một tiếng đồng hồ, xe ô tô đi thẳng đến cục cảnh sát, ba tên cướp bị bắt giao cho cảnh sát. Ghi chép khẩu cung rồi một vài chuyện để làm chứng xong thì cũng đã nửa tiếng đồng hồ sau.  

Mọi người lại vỗ tay lần nữa biết ơn Diệp Hạo đã ra tay cứu giúp.  

Về người đàn ông kia, tuy đã lấy lại được đồ của mình nhưng vẫn oán giận như trước, trừng mắt hung ác nhìn bóng lưng Diệp Hạo.  

“Chúng ta đi đâu?”, Diệp Hạo hỏi.  

Bình luận

Truyện đang đọc