SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Lâm Lam hoảng sợ hét lên, nhưng đã không kịp ngăn cản Trần Lâm Kiệt.

RẦM!

Tiếng vật nặng rơi xuống từ trên cao vang động, mang theo một sự quyết biệt kinh tâm động phách.

Lâm lam vội vàng chạy qua, đã thấy đám người hoảng loạn ở dưới tòa nhà, một vũng máu đang lan ra khắp nơi, sụp một cái, cô ngã sụp dưới đất.

Cô biết Trần Lâm Kiệt trông vẻ kiêu ngạo tự đại, thực tế trong lòng rất yếu ớt, nhưng thật sự không ngờ anh ta lại đi đến đường cùng phải tự tử này.

Ngẩn người ngồi trên đất, Lâm Lam chợt cảm thấy xung quanh cô giá lạnh thấu xương, lòng có sự bất an đối với việc không ngờ trước được trong cuộc sống này, Trần Lâm Kiệt tuy đã từng làm nhiều việc sai trái, nhưng chưa đến mức phải chuộc tội bằng cái chết.

Anh ta như vậy là muốn trả thù, trả thù mình, trả thù nhà họ Trần, và một người mẹ đã lợi dụng anh ta suốt hai mươi mấy năm nay, nhưng người chết đi như tro tàn, anh ta làm vậy thì lại được cái gì chứ?

Trong miệng Lâm Lam có cảm giác đắng nghét, gò má hôm trước bị người của Diệp Thiên Hải tát giờ vẫn còn sưng, lúc này bị gió lạnh trên lầu thượng thổi vào, đau buốt vô cùng.

RẦM!

Cửa trên lầu thượng lại một lần nữa bị đẩy ra, Hàn Hinh Nhi chạy lên.

“Lâm Lam, tôi biết ngay là cô!” Hàn Hinh Nhi phẫn nộ gào thét, xông đến tóm cổ áo của Lâm Lam.

Lâm Lam cũng không phản kháng gì, cô chưa thoát khỏi sự đau buồn vì cái chết của Trần Lâm Kiệt.

BỐP!

Thái độ của Lâm Lam khiến Hàn Hinh Nhi vô cùng bực bội, một tay giáng vào mặt Lâm lam.

Bên má vốn dĩ chưa hoàn toàn hết sưng của Lâm Lam giờ đau cay buốt, ngẩng mặt nhìn lên Hàn Hinh Nhi, lạnh giọng ra lệnh: “Buông tôi ra.”

“Lâm Lam, chính cô hại chết Lâm Kiệt, tất cả đều là tại cô!” Hàn Hinh Nhi không chịu thả tay. To tiếng hỏi ép.

“Buông tôi ra!” giọng điệu của Lâm Lam đã bắt đầu cáu giận.

“Buông cô ra ư? Mơ đi, tôi muốn cô chết cùng Trần Lâm Kiệt, cô nên chết cùng với anh ấy!” Hàn Hinh Nhi từ đầu cho rằng mình với Trần Lâm Kiệt chỉ có quan hệ lợi dụng mà thôi, vì người đàn ông đó không yêu mình, bản thân cô cũng không thừa nhận tình cảm trong lòng.

Nhưng khi nhìn thấy thảm cảnh của Trần Lâm Kiệt, Hàn Hinh Nhi không còn chịu được nữa.

Cô vừa dẫn mẹ cô đến để bàn bạc chuyện xóa hợp đồng với Trần Lâm Kiệt, nhưng không ngờ tận mắt nhìn thấy cảnh nhảy lầu của Trần Lâm Kiệt, và lúc này trợ lý Trần Lâm Kiệt bảo với cô, Lâm Lam cũng đang trên lầu thượng.

Hàn Hinh Nhi không thể chấp nhận được.

“Hàn Hinh Nhi, có phải cô cảm thấy mọi chuyện thế này đều không phải trách nhiệm của cô hay sao?” Lâm Lam đẩy Hàn Hinh ra, lạnh giọng hỏi.

“Đúng, tôi có trách nhiệm, nhưng chẳng phải là tại cô hay sao? Nêu không phải cô công khai chống đối với nhà họ Diệp, Tinh Thần làm sao mà dám hủy hợp đồng, Lâm Kiệt đâu cần thiết bị bắt ép ký loại hợp đồng đó!” chuyện đã xảy ra, nhưng Hàn Hinh Nhi vẫn thấy mọi việc đều là lỗi của Lâm Lam.

Lâm Lam không muốn tranh cãi với Hàn Hinh Nhi nữa, cô ta muốn bất chấp sự thật, thì không có có thể thay đổi được.

“Lâm Lam cô đừng có hòng đi... tôi sẽ không cho cô đi đâu, chính cô hại chết anh ấy... “

“Hàn Hinh Nhi, cô buông tôi ra!” Lâm Lam đang cố gắng chịu đựng nỗi đau trong lòng, trầm giọng hét một tiếng.

Lúc này, cửa lầu thượng lại mở lần nữa, là Chu Vũ Vy, mẹ của Hàn Hinh Nhi.

“Tiểu Hinh, đừng quấy phá nữa, theo mẹ về nhà ngay.” Chu Vũ Vy ở dưới nhà cũng tận mắt nhìn thấy cảnh máu tanh thảm liệt đó, không muốn con gái mình dính dáng vào việc này.

“Mẹ, con mặc kệ, con muốn ả đàn bà này đền mạng cho Lâm Kiệt...” Hàn Hinh Nhi tâm trạng xúc động tiếp tục níu kéo Lâm Lam.

Chu Vũ Vy giờ mới nhìn sang phía Lâm Lam, giây phút sau bà đã ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, đợi rất lâu vẫn không phản ứng lại, con tim không tự chủ run rẩy.

“Mẹ...”

“Tiểu Hinh, đừng làm thế nữa.” Bị thức tỉnh bởi tiếng hô “Mẹ” của Hàn Hinh Nhi, Chu Vũ Vy bước lên ngăn cản con gái mình.

Hàn Hinh Nhi ngớ người, không ngờ người mẹ luôn chiều chuộng làm theo mình, giờ này không hề có chút ý định giúp.

“Con không biết, mẹ, con muốn con đàn bà này chết, tất cả mọi chuyện bây giờ đều tại cô ta... cái chết của Lâm Kiệt cũng là do ả chính tay gây nên, cô ta là thần xui.” Hàn Hinh Nhi không cam lòng gào thét, cô đã mất đi lý trí.

“Tiểu Hinh, đủ rồi, cảnh sát đang trên đường đến, nguyên nhân như nào, họ sẽ có kết luận, con theo mẹ về nhà trước.” Lúc Chu Vũ Vy nói chuyện đều không dám nhìn mắt Lâm Lam, ra lệnh cho con gái mình một cách cường thế.

Vỗn dĩ tâm trạng của Hàn Hinh Nhi đã không ổn định, nghe thấy lời của Chu Vũ Vy, chợt quay đầu nhìn sang mẹ của mình: “Mẹ, mẹ tưởng con không biết tại sao mẹ có lòng bênh vực cô ta hay sao?”

Một câu nói này đã làm sắc mặt Chu Vũ Vy trắng bệch tái xanh.

Bản thân bà cũng không ngờ ngày gặp lại Lâm Lam lại là trong một trường hợp như này, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình, bà không thể để bất cứ một người nào biết là mình trước đây từng sinh ra một cô con gái khác, nhất là nhà họ Hàn, bây giờ nhân tình của chồng bà rất ghê gớm, nếu mà biết được chuyện ngày xưa của bà, chắc chắn sẽ không có ngày yên ổn nữa.

Nhưng Chu Vũ Vy không hiểu nổi, sao tiểu Hinh lại biết?

“Nói không nên lời rồi đúng không? Mẹ là một đàn bà rất giả tạo!” Hàn Hinh Nhi một tay đẩy ra Chu Vũ Vy.

Chu Vũ Vy không có đề phòng, suýt bị ngã xuống đất, may là Lâm Lam nhanh nhẹn bắt kịp, dùng tay đỡ lên.

Nhưng cảnh này ở trong mắt Hàn Hinh Nhi, càng kích thích cô hơn.

Hàn Hinh Nhi xông lên, một tay đẩy Lâm Lam ra: “Cô bỏ mẹ tôi ra, có phải cái gì cô cũng định tranh với tôi, cướp người đàn ông tôi thích, cướp giải quán quân của tôi, cướp đại sứ hình tượng và diễn chính của tôi, bây giờ còn muốn cướp đi mẹ của tôi? Lâm Lam, sao cô vô liêm sỉ như vậy.”

“Cô bị điên rồi hay sao?” Lâm Lam có lòng tốt đi đỡ mẹ của Hàn Hinh Nhi, nhưng lại bị đụng phát suýt ngã, không thể hiểu nổi, hai mắt nhìn thẳng Hàn Hinh Nhi.

“Tôi không bị điên, cô mới là người bị điên, cô luôn tỏ vẻ cao thượng, nhưng thực tế lại là một kẻ hạ tiện bất chấp thủ đoạn!” Hàn Hinh Nhi giờ nói năng không cần suy nghĩ nữa.

“Đủ rồi, tiểu Hinh, cứ làm bậy ở đây cảnh sát sắp đến rồi!” Chu Vũ Vy kéo Hàn Hinh Nhi muốn rời khỏi cái chỗ rắc rối này.

Dù sao thi thể của Trần Lâm Kiệt vẫn đang nằm ở dưới.

“Mẹ, mẹ quát con sao? Một mình bố quát con còn không đủ, ngay cả mẹ cũng quát con sao? Hay là vì cô ta?” Hàn Hinh Nhi lộ ra dáng vẻ khó tin hỏi, một tay chỉ thẳng Lâm Lam.

“Mẹ là vì con, tiểu Hinh, mau theo mẹ về!”

“Mẹ đừng tưởng con không biết cô ta là...!”

BỐP!

Trong lúc Hàn Hinh Nhi đang kích động muốn nói ra sự thật, Chu Vũ Vy đành nhẫn tâm, giơ tay tát một bạt tai vào mặt Hàn Hinh Nhi.

Cú bạt tai này rất nặng, làm người Hàn Hinh Nhi ngẩn ngơ đi.

Lâm Lam không biết hai mẹ con này đang giở trò gì, nhưng cô cũng không quan tâm, mệt mỏi quay người lại, chỉ muốn xuống lầu.

“Mẹ, mẹ... mẹ vì nó mà đánh con? Mẹ dám đánh con?” Hàn Hinh Nhi một tay ôm mặt, không dám tin đây là sự thật.

“Mẹ là quá chiều theo ý con, bây giờ mới hại con thành như này.” Chu Vũ Vy chịu đựng đau đớn nói.

Hàn Hinh Nhi đau buồn đẩy mẹ mình ra, chạy đi.

Lâm Lam than thở một tiếng thật sâu, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Chu Vũ Vy, “Xin lỗi bác.”

“Không phải lỗi của con...” Chu Vũ Vy thì thầm nói, bàn tay vừa tát vào Hàn Hinh Nhi giờ này đang run rẩy, nhịp tim đập nhanh bất thường, giống quá, con giống người đàn ông ấy quá.

“Cảnh sát sắp đến rồi.” Lâm Lam vẫn muốn nói thêm cái gì đó, Chu Vũ Vy ngại ngùng nhắc nhở một câu.

Lâm Lam cũng không nói thêm nữa, với người chứng kiến vụ việc, Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi mấy người đều phải vào cục cảnh sát phối hợp điều tra.

Cú nhảy lầu của Trần Lâm Kiệt, đã giải thoát được bản thân anh ta, nhưng lại để lại đóng vỡ nát cho Tinh Thần, cộng thêm những scandal lộn xộn bây giờ.

Những điều này đều phải do người sống gánh chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc