SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Khuôn mặt Tuấn mỹ của Diêm Quân Lệnh u ám, mắt anh đang dần thích ứng bóng tối, nhanh chóng phán đoán cục diện trước mặt.

Đồng Thiên Hoà lần này cũng chịu chi tiền thật, chỉ nhìn vào súng pháp lúc nãy, không phải là lính thuê cũng là tay súng chuyên nghiệp, đòn thị oai này quả thật là nặng tay.

Trong lòng vừa tính toán năng lực của đối phương, vừa nhanh nhẹnư tìm chỗ trốn, đồng thời quan sát vị trí của tay súng.

Nhưng mà địch ám ta minh, cộng lai trên tay đối phương có súng, phán đoán sơ lược bên kia không chỉ một người.

ĐOÀNG ĐOÀNG...

Lại bắn thêm vài súng trong bóng tối này, kính xe bên kia cung đã bị bắn vỡ, tiếng vỡ kính vang lên trong đường hầm đỗ xe này, vô cùng quỉ dị.

Diêm Quân Lệnh và Lý Húc nhín thở, giương tai lắng nghe, sau đó di chuyển trong bóng tối rất hiểu ý.

Người bên kia tấn công mấy lần đều chưa thật sự bắn trung Diêm Quân Lệnh và Lý Húc, bắt đầu nóng lòng lên, hai người tay cầm khẩu súng, cảnh giác tìm kiếm tung tích của mục tiêu.

Nhiệm vụ của họ là làm trọng thương Diêm Quân Lệnh, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa bắn trúng phát nào, với một lính thuê, việc không hoàn thành nhiệm vụ thì có nghĩa là họ sẽ mất đi bát cơm của mình.

Cả một bãi đỗ xe giờ im lặng đến mức cả kim rơi cũng nghe thấy, bây giờ họ ngay cả hô hấp của mình cũng cố gắng kiềm chế lại, gần như không cảm thấy được nữa.

UNG UNG...

Trong lúc bầu không khí trong bãi xe căng thẳng đến mức nhịn thở, điện thoại của Lý Húc lại reo lên.

Chỉ trong chớp mắt, hai khẩu súng đã chĩa vào hướng Lý Húc.

Lý Húc bất lực nhún vai, hai tay giơ lên qua đầu, từ từ đứng dậy.

“Hời!” Ai ngờ ngay lúc hai linh đánh thuê đấy chuẩn bị bắn súng, Diêm Quân Lệnh quỉ dị xuất hiện đằng sau họ, hét lên một tiếng.

Hai người hạ ý thức quay đầu nhìn, kết quả trong ý thức cuối cùng của họ chỉ thấy sau gáy bị đau, hai người gục trên đất.

Lý Húc thở một hơi dài, sau đó lông tơ bực bội dựng lên, gào hét, “Lão đại, mỗi lần anh chuẩn bị ném em ra ngoài làm mồi câu thì có thể nhắc em trước được không, em nhát gan.”

“Tôi muốn nhắc cậu đó, chẳng phải cậu không nghe máy sao?” Diêm Quân Lệnh nhún vai rồi chỉ chỉ túi áo của Lý Húc.

Lý Húc nghe xong, chợt cảm thấy mình không bị hai người kia bắn chết thì sớm muộn một ngày cũng phải bị tức chết bởi người đàn ông này, thế này gọi là nhắc nhở ư? Nhưng mà nói thì nói, công nhận hai người hành động thật sự rất hiểu ý với nhau.

“Coi như em không nói.” Lý Húc đi gần vào hai người kia, muốn xem họ rốt cuộc đến từ đâu, bỗng cảm thấy không khí có gì đó không ổn, lập tức cảnh giác lên.

Nhưng dù vậy, cũng đã không kịp.

“Lão đại...”

“Lý Húc!” gần như đồng thời hai người đã cảm nhận được viên đạn đang bay tới với quang tốc, Lý Húc chạy chắn vào trước mặt Diêm Quân Lệnh, không hề do dự.

Diêm Quân Lệnh hét lên, muốn đẩy Lý Húc ra, nhưng đối phương đang liều mạng muốn chắn viên đạn này cho anh, anh không thể đẩy được ra.

ĐOÀNG...

Tiếng súng vang lên, tiếp theo là âm thanh viên đạn xuyên vào da thịt, Diêm Quân Lệnh ôm vào Lý Húc, nhanh chóng lăn ra một bên, hai người không thể ngờ được, lần này bên kia không phải chỉ có hai người, mà là ba.

Người cuối cùng là một tay súng đột kích, người này luôn giấu mình trong bóng tối, chính là vì muốn đợi thời cơ Diêm Quân Lệnh và Lý Húc thả lòng cảnh giác.

Diêm Quân Lệnh sờ vào vũng máu trên người Lý Húc, đôi mắt chợt đỏ au, tuy anh ngày nào cũng ném đá hoặc trêu chọc Lý Húc, nhưng đều là trong phạm vi an toàn, như lúc nãy, anh cũng là đợi đến khi có 100% làm được mới gọi điện cho Lý Húc.

Và trước khi điện thoại Lý Húc reo lên, anh đã chuẩn bị sẵn vị trí, dù đối phương có bắn súng thật thì cũng không làm thương được Lý Húc, đây chính là độ hiểu ý của hai người.

Nhưng bây giờ lại khác, Lý Húc bị thương rồi, còn là vì muốn bảo vệ anh.

Diêm Quân Lệnh bá đạo thì bá đạo thật, nhưng tuyệt đối không cho phép người của mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, khàn giọng cảnh cáo Lý Húc: “Đợi về rồi tôi xử lý cậu sau.”

Lý Húc gật gật đầu, tay ôm vào vết thương trên eo, không có một chút hồi hận, nếu lúc ấy cậu không chắn, thì chắc chắn sẽ bắn vào phần nguy hiểm của lão đại.

“Chúng ta đi.” Nếu Lý Húc không bị thương, Diêm Quân Lệnh còn có thể “Chơi” tiếp với mấy người này, nhưng bây giờ phải đặt vấn đề an toàn của Lý Húc ở trên hết.

Cõng Lý Húc lên nhanh chóng tìm chỗ có vật chắn để trốn được súng đạn, mấy lần Lý Húc suýt bị ngã xuống khỏi lưng Diêm Quân Lệnh, nhưng đều được anh đỡ lại.

Nhưng thời gian trôi qua đã lâu thế này rồi, bãi đỗ này vẫn không thấy một chiếc xe nào khác đi vào, thậm chí hình như không có người để ý đến tiếng súng trong này, Diêm Quân Lệnh không dám thản nhiên chạy ra cửa ra, anh sợ lại bị đột kích thêm lần nữa.

Ban đầu, Diêm Quân Lệnh chỉ tưởng là Đồng Thiên Hòa muốn cho anh ăn đòn thị uy vì việc của nhà họ Diệp, bây giờ xem lại, chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.

Đây căn bản là một trò chơi săn thú, cả bãi xe này là trường vây, còn anh chính là con mồi.

“Lão đại, em yểm trợ anh, anh đi trước.” Lý Húc không ngu, việc đã phát triển đến bước này, cậu không thể nào không nhận thức được cái vấn đề quan trọng nhất ở đây.

Diêm Quân Lệnh không trả lời, nếu không phải vì bây giờ tình hình gấp gáp, Húc lại bị thương vì mình, nhất định phải đòn cho cậu này một trận.

Tàng thân vào bóng tối tiếp tục tiến lên, cũng bất chấp cửa ra có nguy hiểm hay không nữa, Diêm Quân Lệnh đều bắt buộc phải đi ra ngoài, bản thân anh thì không vội, nhưng Lý Húc ở trên lưng mình lại không thể chờ được.

Đặc biệt nhất là hai người bị đánh ngất đó chưa kịp xử lý, giờ đã có dấu hiệu tỉnh lại.

“Chết tiệt.” Diêm Quân Lệnh rủa thầm một câu, xem ra khí vận tối nay của hai người thật sự rất xấu, khả năng phải để lại tính mạng ở đây rồi.

KHÀ CHÀ...

Tình huống vốn dĩ đã rất xấu rồi, nhưng hai người vừa tỉnh lại lúc nãy lại vứt bình lửa trong bãi xe này, ánh lửa lập tức chiếu sáng cả một vùng, đây coi như để Diêm Quân Lệnh và Lý Húc thành đứng trong bóng đèn sân khấu, thành một đích bắn trong mắt đối phương.

May là Diêm Quân Lệnh tuy đang cõng Lý Húc, nhưng phản xạ nhanh nhẹn, thành công trốn được một viên đạn lúc đó, sau đó tiếng súng tiếp tục vang lên, thậm chí đã ngửi được mùi đạn cháy trong không khí.

Bãi ngầm đỗ xe này tuy không nhỏ, nhưng cũng không to, Diêm Quân Lệnh và Lý Húc bị lộ chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn, tuy hai người đều không sợ chết, nhưng thật sự không cam lòng.

Hy vọng sống càng dần bé đi, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô.

Diêm Quân Lệnh và Lý Húc chợt vui mừng, nhưng cũng lo lắng những người này có điên cuồng đến mức nhìn ai cũng tấn công hay không.

Tiếng xe đang tiến gần, không khí trong này cũng căng thẳng lên.

Trong lúc Diêm Quân Lệnh và Lý Húc đã một chân đi vào địa ngục, thì xe đó càng đến gần hơn.

“Sếp Diêm... Trợ lý Lý...” đèn xe đã chiếu sáng lại bãi xe đang chìm vào bóng tối này, tất cả những người trong đó đã hồi hộp đến mức nín thở lại, Lâm lam cố gắng để giọng nói của mình vẫn như bình thường: “Sao chỗ này tối thế vậy? Mười mấy người công ty mình đang ở ngoài chờ hai người đó, không phải bảo là trả tiền xong mới đi sao? Nếu hai người dám trốn nợ, em sẽ bảo mười mấy người đó đến chặn đường hai người đây nhá, có tin không?”

Giọng nói giòn tan của Lâm Lam vang lên trong bãi xe đang yên tĩnh đến mức quá đáng này, vô cùng đặc biệt.

“Không trả lời em hả? Thế em gọi điện cho họ nhá, đừng có tưởng chỗ này tối thì chúng em không tìm được hai người.” Lâm Lam to tiếng nói xong liền gọi điện cho Thẩm Hoằng, đồng thời mở cửa tự động đằng sau xe ra.

Lâm Lam cố tình bật loa ngoài, nhạc chuông khiến bầu không khí trong này vô cùng quỉ dị, còn Diêm Quân Lệnh nhân cơ hội chui vào trong xe.

“Các người nhanh vào bãi đỗ xe đi, sếp Diêm trốn nợ kia...” không đợi Thẩm Hoằng mở miệng, lâm Lam lấp tức ngắt lời anh ta, đồng thời nhanh chóng lùi xe.

Thẩm Hoằng chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng cậu nhận thức được chắc có gì đó không ổn.

Bình luận

Truyện đang đọc