SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Buổi tối Lâm Lam muốn ở lại cạnh ba nhưng bị Lâm Phúc Sinh đuổi đi, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của con gái, Lâm Phúc Sinh thực sự không nỡ.

Lâm Lam vẫn muốn ở lại liền nhìn thấy Lâm Phúc sinh xị mặt ra, cuối cùng vẫn là Diêm Quân Lệnh đưa cô đi.

Trời đã khuya, bệnh viện trở nên yên tĩnh, khắp mọi nơi đều toát ra khí lạnh.

Ngày giữa tháng tư, Bắc Kinh đã vào mùa xuân, thời tiết ấm áp muôn hoa nở rộ, nhưng đêm này, Lâm Lam không biết là trái tim cô lạnh hay gió lạnh thổi qua khiến cô không kìm được mà rùng mình.

Cánh tay dài của Diêm Quân Lệnh khoác lên vai cô cùng cô đi ra ngoài, Lý Húc đã về, Vương Đại và Lộc Tam vẫn ở lại bệnh hiện, họ vẫy một chiếc ta xi rồi đưa hai người đến gần biệt thự.

Sau khi xuống xe Diêm Quân Lệnh mới phát hiện ra người Lâm Lam hơi nóng, áp tay lên trán cô thì thấy trán cũng khá nóng, anh không tránh khỏi tự trách mình.

Nhưng Lâm Lam lại xua tay, “Em không sao.”

“Về nhà trước đã.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh cúi người xuống, “Anh cõng em.”

“Uhm.” Hôm nay Lâm Lam vô cùng nghe lời, cô uhm một tiếng rồi ngoan ngoãn trèo lên lưng của Diêm Quân Lệnh.

Lần này khá là thành thục.

Cô gối lên bờ vai rộng của anh một lần nữa, nếu như không có Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam thực sự không biết một mình cô sẽ đối mặt với tất cả mọi chuyện hiện giờ như thế nào.

Vì chiếc xe chỉ dừng ở bên ngoài tiểu khu nên vẫn còn cách biệt thự của họ khá xa.

Diêm Quân Lệnh cõng Lâm Lam, chậm rãi đi về phía trước, “Còn nhớ lúc nhỏ anh thường xuyên cõng em như thế này không?”

“Uhm.” Lâm Lam gật đầu, lúc đó so với những đứa trẻ 3-4 tuổi khác, cô trông nhỏ con hớn rất nhiều, nhưng Diêm Quân Lệnh lại rất béo nên trông lớn hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, vậy nên cô thường xuyên dựa vào lòng anh.

Có những lúc ba không chiều cô như vậy nhưng thứ gì Diêm Quân Lệnh cũng đều nghe theo cô, để cô ngồi lên cổ anh, trèo lên lưng anh, lúc đó cô còn rất hay khóc nhè, động một tí là khóc đi tìm anh.

Hơn nữa thường thì khóc mệt rồi cô sẽ lăn ra ngủ nên Diêm Quân Lệnh chỉ còn cách là cõng cô.

Lúc nhỏ cô cảm thấy ngày rất dài, cô luôn mong ngóng anh trai nhỏ được nghỉ học, mong mình lớn thật nhanh, hiện giờ khoảng thời gian đótrở thành những ngày mà cô hoài niệm nhất.

“Lúc đó mỗi khi em bò lên lưng anh lúc nào cũng nước mắt nước mũi tèm lem, anh không hiểu nổi tại sao con gái lại có nhiều nước mắt đến thế, hại anh mỗi lần về nhà đều phải đứng ở cổng một lát, đợi quần áo khô rồi mới vào nhà.” Nhớ đến mình lúc đó, Diêm Quân Lệnh không nhịn được nở nụ cười.

“Em có sao?” Lâm Lam không thừa nhận, nhưng trong mắt cô ngập tràn sự dịu dàng.

“Có, lúc em khóc còn rất xấu nữa.”

“Thế anh còn cõng, còn dỗ em?” Lâm Lam bất mãn hỏi.

Ý cười trong mắt Diêm Quân Lệnh càng đậm hơn, “Không còn cách nào khác, ai bảo em đồng ý lớn lên làm vợ anh.”

“Ha.” Lâm Lam không nhớ chuyện này, nhưng ba lại nhắc lại rất nhều lần, nói lúc đó khi Diêm Quân Lệnh lần đầu nhìn thấy cô đã nói với ông rằng, thầy Lâm sau này cháu muốn cưới bé ấy, từ giờ trở đi cháu sẽ chăm sóc cho em ấy.

Nhưng lúc đó có một chuyện về cô cũng rất thần kì, đó là cô sống chết không cho người khác bế nhưng khi đó cậu bé Diêm Quân Lệnh 6 tuổi đưa tay về phía cô là cô liền theo anh ngay lập tức.

Cái này có thể nói là duyên phận đi.

“Nói vậy tức là lúc sáu tuổi anh vừa gặp đã yêu em rồi.” Lâm Lam như vừa ngộ ra.

Diêm Quân Lệnh gật đầu một cách khá nghiêm túc, “Lúc anh sáu tuổi thì đã có mắt nhìn người rồi.”

“Lúc đó sáu tuổi nên anh không biết xấu hổ thì đúng hơn.” Lâm Lam nằm trên lưng lườm người đàn ông một cái.

Diêm Quân Lệnh cười nhẹ, thấy tâm trạng của cô gái nhỏ tốt lên, lòng anh cũng coi như là được thả lỏng một chút.

Hai người vừa đi vừa nhớ lại những chuyện ngày bé, bầu không khí cũng khá vui vẻ.

Nhưng đến biệt thự thì Lâm Lam không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi, sóng gió mấy ngày nay còn cả chuyện vừa về nước đã phải chịu đả kích khiến Lâm Lam vô cùng mệt mỏi.

Vừa vào đến sân, bầu không khí đã yên lặng đến kì lạ.

Mấy ngày nay họ không ở nhà, ba Lâm cũng nằm viện nên trong nhà cũng chỉ có Linda và Lý Húc thường xuyên đến cho Vượng Tài và lũ hổ con ăn, vậy nên vô cùng lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Khi đẩy cửa nhà ra thì Vượng Tài đã lao đến, thấy Diêm Quân Lệnh chú nhóc phấn khích sủa gâu gâu.

Diêm Quân Lệnh vội vàng nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngủ một cái, sau đó nhìn sang Vương Tài ra dấu suỵt.

Chú nhóc dường như hiểu được nên không kêu lên nữa, nhưng chú ta vẫn chạy vòng quanh Diêm Quân Lệnh.

Một lát sau, hai chú hổ trắng cũng xông đến, thím Vương đi từ trong ra liền thấy ba con thú cưng vây xung quanh Diêm Quân Lệnh, còn trên lưng ông chủ đang cõng Lâm Lam.

Bà vội vàng đi đến đuổi lũ nhóc ra.

Diêm Quân Lệnh khua tay, lúc này thím Vương mới thôi, bà nhẹ giọng hỏi, “Ông chủ, tiểu Lâm sao thế?”

“Hơi sốt, thím giúp tôi tìm hộp cứu thương đến đây.” Diêm Quân Lệnh thấp giọng dặn dò.

Thím Vương vội vàng đi lấy hộp thuốc.

Đợi đến khi Diêm Quân Lệnh sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Lam thì thím Vương đã bưng đến hai phần mì, “Ông chủ chắc đói rồi, tôi nấu chút mì, ông và Lâm Lam ăn một chút đi.”

“Uhm, thím cũng nghỉ sớm đi.” Diêm Quân Lệnh khoát tay.

Lúc này thím Vương mới đuổi ba chú nhóc kia đi ngủ.

Diêm Quân Lệnh ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để ăn bát mì sau đó bê bát kia lên tầng hai.

Sau khi được thực hiện biện pháp hạ sốt vật lý, nhiệt độ cơ thể của Lâm Lam đã giảm đôi chút, nhưng vẫn rất tiều tụy.

“Lâm Lam, dậy ăn chút mì rồi ngủ tiếp.” Diêm Quân Lệnh vỗ nhẹ vào người Lâm Lam.

“Ông xã...” Lâm Lam dường như vẫn còn đang trong giấc mộng, nghe thấy tiếng của Diêm Quân Lệnh, cô thấp giọng gọi một tiếng “Ông xã” rồi mới từ từ mở mắt ra.

“Ăn chút gì đó lót dạ rồi ngủ tiếp.” Cả ngày nay Lâm Lam chỉ ăn nửa bát cháo, Diêm Quân Lệnh không yên tâm.

Lâm Lam ngồi dậy, trước đó cô không cảm thấy đói, nhưng lúc này ngửi thấy mùi thơm cô mới bất giác nhận ra là mình thực sự đang rất đói.

Cô miễn cưỡng ăn một chút, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, mơ màng dựa vào lòng Diêm Quân Lệnh rồi lại ngủ thiếp đi.

Diêm Quân Lệnh đặt cô xuống giường rồi lại đắp lên trán cô một chiếc khăn lạnh, lúc này anh mới yên tâm một chút.

Nhưng anh không đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân mà đi ra khỏi phòng ngủ.

Mở điện thoại ra, màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.

Diêm Quân Lệnh gọi cho Lý Húc trước, “Có chuyện gì?”

“Hoắc Quốc Bang muốn hẹn gặp anh vào ngày mai.” Lý Húc đang ở chỗ Coco, lúc này vẫn chưa ngủ.

“Hửm?”

“Em nói với ông ta là phải xem ý kiến của anh thế nào, ông ta nói sẽ đợi.” Lý Húc nhanh chóng giải thích.

Diêm Quân Lệnh nghe vậy, chân mày anh cau lại, Hoắc Quốc Bang tìm anh vào lúc này, chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là ông ta biết Lâm Lam đã biết chân tướng sự việc.

Nhưng cho đến lúc này, Diêm Quân Lệnh vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Hoắc Quốc Bang, ông ta định nhận đứa con gái này? Nhưng mấy hành động của ông ta lại cho thấy hình như không phải vậy, nhưng nếu nói không nhận thì dường như lại không thể giải thích được.

“Giúp tôi hẹn vào chiều mai.” Sáng mai Diêm Quân Lệnh không chắc là sáng mai mình có thời gian.

“Được.” Lý Húc gật đầu.

Diêm Quân Lệnh cúp máy, chân mày anh vẫn chưa thể dãn ra.

Hôm nay bất luận là lời nói của Chu Vũ Vi hay của ba Lâm, Diêm Quân Lệnh đều cảm thấy rằng trong đó dường như có ẩn giấu điều gì đó.

Sau khi biết được Chu Vũ Vi là mẹ ruột của Lâm Lam, anh đã đích thân điều tra chuyện của Chu Vũ Vi nhưng không phát hiện ra bà ấy và Hoắc Quốc Bang có qua lại với nhau.

Vì nếu như có tồn tại của nhân vật như Hoắc Quốc Bang thì anh không thể không chú ý đến.

Nghĩ đến điều này Diêm Quân Lệnh đi vào phòng sách, anh ngồi trước bàn máy tính, mở laptop ra rồi nhanh chóng gõ tên của Hoắc Quốc Bang vào thanh công cụ tìm kiếm, màn hình nhanh chóng nhảy ra không ít các trang web đưa tin.

Trong đó ngoại trừ các bài viết khen ngợi năng lực xuất chúng của người con trai thứ ba nhà họ Hoắc này và huyền thoại trong sự nghiệp thương mại của ông ta, những cái khác đều là các tin đồn thất thiệt, trong đó còn bao gồm cả chuyện tình phức tạp giữa cha nuôi và con gái của ông và Đỗ Tịch.

Những cái còn lại đều là các tin đồn về ông ta với các minh tinh, người đẹp, người mẫu trẻ, thậm chí là giới văn phòng, kéo xuống phía dưới cũng chỉ có nhiêu đây.

Diêm Quân Lệnh cau mày, trong đây không hề có tên của Chu Vũ Vi, chẳng lẽ họ nói đúng, hay là anh đã bỏ sót điều gì?

Bình luận

Truyện đang đọc