SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời nói của Lâm Lam trước mặt phóng viên đã giáng một cái tát thật mạnh vào thể diện của nhà họ Trần.

Ông Trần biết được tin tức thì tức giận đập bàn: “Một con nhóc con mà lại dám coi thường nhà họ Trần như thế, đúng là nực cười mà.”

Tiết Ngọc đứng co ro ở bên cạnh không dám nói câu nào, sắc mặt của cha Trần không tốt, tình cảm của ông đối với đứa con riêng này không sâu đậm, thậm chí còn không được coi là có tình cảm.

Phải biết ban đầu Trần Lâm Kiệt vô cùng kiêu ngạo, thề rằng không công thành danh toại sẽ không quay về nhà họ Trần, hôm nay sự việc náo loạn đến mức này, bây giờ anh ta đã thân bại danh liệt, ông Trần nghiêm khắc bảo thủ sao có thể thừa nhận Trần Lâm Kiệt?

Nhưng chuyện này đã là quá khứ rồi, đợi mọi chuyện lắng xuống, nhà họ Trần sẽ âm thầm đưa Trầm Lâm Kiệt đi mai táng, không biết ở đâu lại nhảy ra một Lâm Lam, một câu Trần Lâm Kiệt không cha, không mẹ, không người thân, chính là muốn tát vào thể diện nhà họ Trần mà.

Đặc biệt lại là sau khi ông tuyên bố Trần Lâm Kiệt không phải là con cháu nhà họ Trần, người ngoài sẽ nhìn nhà họ Trần bằng ánh mắt gì chứ?

“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ, không thể thật sự không lo cho A Kiệt chứ?” Tiết Ngọc vờ vĩnh hỏi.

“Chúng ta có thể làm gì đây?” Ông Trần lạnh giọng hỏi lại, ngay tức khắc không còn ai dám lên tiếng.

Có điều bây giờ bất kể là nhà họ Trần có lo chuyện của Trần Lâm Kiệt hay không thì sự việc lần này đã vô tình làm ảnh hướng đến danh tiếng, sau này nếu có người muốn hợp tác với nhà họ Trần e rằng sẽ lại cân nhắc, suy tính.

Là một doanh nghiệp may mặc có tiếng ở Tấn Thị, e rằng con đường trong tương lai của Trần Thị không dễ đi rồi.

Sau khi trả lời phỏng vấn, Lâm Lam bắt tay vào việc thu xếp tang lễ cho Trần Lâm Kiệt. Bản thân cô không tiện ra mặt nên mọi việc đều do Tăng Tuyết đứng ra lo liệu.

Tang lễ rất nhỏ, người đến cũng không nhiều, Lâm Lam mặc một bộ đồ màu đen đưa tiễn Trần Lâm Kiệt, cũng coi như tận tình tận nghĩa.

Trước đây Trần Lâm Kiệt làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, đến nay bản giải trừ thỏa thuận ở trong nhà được xem như sự nhân từ cuối cùng, cũng là nguyên nhân cô đứng ở đây lúc này.

Trời có chút âm u.

Lâm Lam mặc bộ đồ màu đen khiến cô trông càng trắng hơn, nhìn gương mặt trẻ trung trên bia đá mà ánh mắt nhuốm màu thương cảm.

“Kiếp sau nhớ mở to mắt ra tìm một gia đình tốt mà đầu thai, chúng ta từ bây giờ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.” Lâm Lam nhỏ giọng líu ríu, rồi đặt bó hoa cúc trắng lên trước bia mộ.

Làn gió nhẹ trong thành phố vào tháng chín mang đến một mùi hương thanh mát nhè nhẹ, Lâm Lam mỉm cười cúi đầu với người đàn ông có nụ cười tỏa sáng trên bia đá, giống như đang tạm biệt một phần quá khứ.

Đã từng oán giận lẫn nhau, vốn tưởng đấy là kết thúc thương tâm nhất, nhưng bây giờ mới biết so với sinh li tử biệt, mọi thứ khác đều trở nên không quan trọng.

Ra khỏi nghĩa địa đã thấy xe của Diêm Quân Lệnh đỗ ở bên đường.

Lâm Lam hơi sững người sau đó nhanh chóng lên xe, cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen u ám: “Sao anh lại đến đây?”

“Đón em.” Diêm Quân Lệnh vẫn theo thói quen trả lời ngắn gọn.

“Ừm.” Lâm Lam nhẹ giọng ừm một tiếng, cũng không hỏi nhiều. Mấy ngày hôm nay cô bận, người đàn ông bên cạnh này cũng rất bận. Cả người mệt mỏi rã rời, may mà mọi việc đã qua rồi.

“Đến bệnh viện nhé?” Đi được một đoạn Diêm Quân Lệnh đề nghị.

Lâm Lam gật đầu: “Nghe nói Ngự Thiện Các mới có loại cháo mới, anh dừng xe một chút em mua cho bố ăn thử.”

“Được.”

“Diêm Quân Lệnh.” Anh chỉ nói một chữ được đơn giản, nhưng lại làm cho tâm tình vốn đang hỗn độn của cô trầm xuống, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, khẽ gọi một tiếng Diêm Quân Lệnh.

“Ừm?” Diêm Quân Lệnh nhìn về phía trước, không quay đầu.

“Em làm những chuyện này cho anh ta, anh có giận không?” Lâm Lam cũng không biết tại sao bản thân lại bỗng nhiên hỏi câu này, chỉ là có lúc cảm thấy Diêm Quân Lệnh đã quá khoan dung với cô, dường như không phải đối với vợ mà là sự cưng chiều vô điều kiện với em gái.

Suy nghĩ này làm Lâm Lam cảm thấy khó chịu.

“Tại sao anh lại phải nổi giận với một người đã chết chứ, đừng nghĩ lung tung.” Diêm Quân Lệnh dịu dàng nói, con ngươi màu đen không thể hiện quá nhiều ưu tư.

“Ừ.” Lâm Lam ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

Tới bệnh viện, Diêm Quân Lệnh dắt Lâm Lam lướt qua những người xung quanh, bước thẳng đến phòng VIP.

Lâm Phúc Sinh không gặp Lâm Lam đã nhiều ngày, bây giờ nhìn thấy cô tâm trạng mới tốt lên.

Lần trước sau khi Lâm Lam xảy ra chuyện, Diêm Quân Lệnh càng nghiêm khắc hơn với các y tá bên cạnh Lâm Phúc Sinh, chỉ báo chuyện vui, không báo chuyện buồn. Cho nên ông không biết những chuyện xảy ra gần đây, chỉ cho rằng Lâm Lam đang bận công việc.

Ở bên bố đến chiều, sau khi tận mắt thấy ông đã ngủ, Lâm Lam mới rời đi.

Tâm trạng cô nặng nề.

Con người chẳng có khái niệm gì với cái chết, giống như lúc một người họ hàng xa qua đời, chúng ta chỉ biết là sẽ được đi ăn tiệc, nhìn người ta khóc, cũng không có khái niệm gì nhiều.

Mà thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết, chính là lúc những người thân bên cạnh bắt đầu rời đi, mặc dù Trần Lâm Kiệt không được tính là người thân của Lâm Lam, nhưng cũng là người ở bên cạnh cô 3 năm, là người đàn ông cô từng muốn kết hôn.

Cảm giác cái chết đến gần làm cho Lâm Lam thấy sợ, sợ bố cô cũng có ngày bỏ cô mà đi.

Trước khi rời khỏi bệnh viện Lâm Lam hỏi đi hỏi lại bác sĩ xem có thận phù hợp với bố cô hay không, không cần biết là bao nhiêu tiền cô đều có thể lo được. Nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu, việc này còn phải phụ thuộc vào duyên phận nữa.

Trên đường về nhà, Lâm Lam càng trầm mặc hơn, những lời bịa đặt về cô vẫn chưa dừng lại, mặc dù trên mạng cũng có rất nhiều người nói Lâm Lam là người có tình có nghĩa, nhưng đa phần cư dân mạng họ chỉ vào để xem chuyện vui.

Đó chính là Lâm Lam có tham gia vào giao dịch với Diệp Thị hay không, Lâm Lam có phải người cắn thuốc trong video đang lưu truyền trên mạng không.

So với bài phỏng vấn của Lâm Lam thì người ta càng quan tâm đến lịch sử tình trường của một cô người mẫu hơn.

Chắc là Tăng Tuyết sớm đã bắt đầu thu thập những thứ này, sau đó đi tìm học trưởng Trần Hạn Vũ kiểm định, chỉ là kết quả không được như ý, video đó là thật.

Tăng Tuyết tức giận nói: “Đêm đó Tiểu Lam nhà chúng tôi ở bệnh viện, sao có thể ca hát nhảy múa trên sân khấu của Bule, đừng nói là cắn thuốc. Hơn nữa tính cách của Tiểu Lam nhà tôi thế nào, sao có thể ăn mặc thành cái dạng đó đi vào bar được chứ?”

“Có khi nào là trường hợp khác không? Ví dụ người trong video, rất giống Lâm Lam?” Trần Hạn Vũ bình tĩnh phân tích.

“Cũng không phải là không có khả năng, nghe nói Tinh Thần tổ chức cuộc thi lớn nào đó nhưng không thành. Quán quân được chỉ định cuộc thi đó trông rất giống với Tiểu Lam, nhưng sau đó Trần Lâm Kiệt xảy ra chuyện, không ai tận mắt nhìn thấy cô người mẫu đó.” Nhắc đến Trần Lâm Kiệt, Tăng Tuyết vẫn có chút tức giận, có điều dù sao người cũng đã chết rồi, có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

“Vậy chỉ có thể nghĩ cách tìm cô người mẫu đó trước, nếu người trong video là cô ta thì mọi chuyện có thể được giải thích rồi.” Trần Hạn Vũ đoán phải đến tám, chín phần chính là cô ta.

“Ừm, chỉ có thể như vậy.” Tăng Tuyết vừa gật đầu vừa nghĩ cách để tìm được cô người mẫu kia.

Tăng Tuyết rất rõ, mặc dù cô ấy làm quản lí, nhưng Tấn Thị có giới hạn, những tài nguyên mà cô ấy có thể mang đến cho Lâm Lam cũng rất ít. Bây giờ chỉ có cô ấy mới có thể giúp được Lâm Lam, thay cô giải quyết nguy cơ về các mối quan hệ này. Càng nhiều người muốn đẩy Lâm Lam xuống nước, Tăng Tuyết càng phải đánh bại họ để cho họ biết thế nào mới là người mẫu trời sinh, ai mới thật sự là siêu mẫu.

Từ lần đầu tiên gặp Lâm Lam, Tăng Tuyết đã tin chắc rằng với tố chất của Lâm Lam nhất định sẽ bước được rất xa, nhưng lúc đó cô bé này vì bố mình và những lời của Trần Lâm Kiệt nên mới yên tâm sống qua ngày.

Bây giờ không giống như thế nữa, có Diêm quân Lệnh, Lâm Lam như hổ thêm cánh, định sẵn là sẽ trở thành người mẫu nổi tiếng thế giới, cho nên cô ấy không thể để Lâm Lam bỏ dở giữa chừng.

Tuyệt đối không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc