SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

“Bánh bao nhỏ, đừng làm loạn nữa, cùng anh về nhà.”

Nụ hôn kéo dài đến lúc sự lạnh lẽo trong trái tim của Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng bị tan chảy, anh ôm cơ thể mỏng manh của Lâm Lam vào lòng, khẽ hỏi.

Mùi thơm của rượu tỏa ra trên người cô thơm ngát, mang theo sự cám dỗ chết người, Diêm Quân Lệnh dường như cũng say rồi, anh cọ lên cổ của Lâm Lam từng chút một, như đang tìm đến niềm vui lại như làm nũng, đồng thời bộc lộ cả sự bất an.

Anh sợ cô gái nhỏ lại từ chối mình.

Lâm Lam cảm thấy bản thân dường như vô lực, cơ thể mềm yếu dựa vào người đàn ông, rõ ràng biết mình phải nói lời từ chối, nhưng cô không thể mở miệng, nhìn người đàn ông đang cúi đầu, má cô càng thêm hồng và đôi mắt như mờ đi.

Trong miệng vẫn còn vương mùi máu của anh, lúc này cô không hề thấy chán ghét mà ngược lại nó giống như một liều thuốc kích thích tình yêu, khiến toàn thân thể cô nóng lên, những nơi mà anh chạm vào, cô chỉ cảm thấy tê dại.

Không khí ngập tràn hơi thở tình dục.

Câu nói “Cùng anh về nhà” của Diêm Quân Lệnh khiến trái tim đang do dự của Lâm Lam dường như tìm được bến đỗ, cô lặng lẽ nhìn anh, giống như đang đấu tranh nội tâm vậy.

Trong đôi mắt lấp lánh ấy chứa đựng sự thèm khát đối phương, không thể khống chế được.

“Anh đưa em về nhà.” Diêm Quân Lệnh bị Lâm Lam nhìn đến nỗi không thể nhẫn nại, cởi áo, khoác lên người cô, cứ thế bế cô ra ngoài.

Lâm Lam khẽ “ưm” một tiếng, sau đó liền im lặng.

Cô ngả đầu dựa vào lồng ngực anh, không ngừng tự nhủ: Cô say rồi, cô say rồi...

Lâm Lam uống rượu vang đỏ hòa với cocktail, cực mạnh, khi Diêm Quân Lệnh bế cô ra từ cổng sau, ý thức của cô dần tan biến, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Diêm Quân Lệnh ghé sát để lắng nghe, nhưng lại bị cô liếm vào thùy tai, dục vọng trong anh lập tức bị đánh thức, cúi đầu tìm kiếm môi cô, đi thẳng lên xe.

Lúc này, sự khát khao được gần gũi, được ở bên nhau dâng trào trong họ, không ai muốn tỉnh lại.

“Ông chủ...”

“Về nhà.” Lộc Tam không nhìn rõ ông chủ đang bế ai, nhưng anh ta biết khi nãy ông chủ đi vào trong cùng một cô người mẫu, anh hơi nghi hoặc, thì lại nghe thấy ông chủ bảo đi về nhà.

Lộc Tam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, về nhà là về nhà nào? Về nhà cũ hay là đến Quốc tế Đỉnh Thành, hay là đến biệt thự riêng mà gần đây ông chủ hay lui tới.

Nhìn thấy Lộc Tam không nhúc nhích, Diêm Quân Lệnh nhìn anh ta với vẻ khó chịu.

“Ông chủ, chúng ta về nhà nào?” Lộc Tam bị nhìn khiến cả người toát mồ hôi lạnh, hỏi một cách cứng nhắc.

“Cậu nghĩ tôi có mấy nhà?” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng hỏi.

Lộc Tam nhanh chóng im lặng, đạp ga lái xe tới biệt thự Đỉnh Thành, chỉ hi vọng bản thân không đoán sai.

Lâm Lam đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa say, không ngừng nhúc nhích trong vòng tay của Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh bị cô làm loạn, vừa giữ chặt người trong lòng, vừa nhẹ nhàng nói: “Ngoan, Lâm Lam đừng làm loạn, chúng ta sắp về đến nhà rồi.

Sự dịu dàng của ông chủ khiến Lộc Tam ngồi ở phía trước cực kỳ kinh ngạc, anh ta nhanh chóng hiểu ra, quả nhiên là phu nhân.

Lúc này, Tiểu Đồng đã sắp xếp xong xe, đang đợi Lâm Lam ở bên ngoài, nhìn thấy Đại Boss bế một người phụ nữ đi ra từ cửa sau, bắt đầu trở nên bực bội vì nghĩ đó là cô người mẫu kia, nhưng nhìn kĩ trang phục, thì rất giống trang phục Lâm Lam mặc.

Cô ấy giơ tay lên: “Yeah, quá tốt rồi!”

...

Lộc Tam lái xe với tốc độ nhanh nhất đến biệt thự Đỉnh Thành, sau đó tự giác lánh đi.

Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam vào phòng ngủ trong tiếng sủa của Vượng Tài và Hổ Nhị Hổ Tam.

Chú Trương quát ba tên nghịch ngợm, thím Vương mơ hồ nhìn căn phòng trên tầng hai đã đóng lại: “Ông chủ đem phụ nữ về nhà ư?”

Sao có thể?

“Có lẽ là Tiểu Lam.” Thím Vương dụi mắt.

Chú Trương gật gù, ông cũng cho rằng đó là Tiểu Lam.

“Bọn trẻ làm hòa rồi sao?” Thím Vương lại hỏi thêm một câu, vui mừng nhìn chú Trương: “Tôi đi chuẩn bị bữa tối cho Lâm Lam và cậu chủ.”

“Ài, bọn trẻ này chính là thích gây rắc rối.” Chú Trương lắc đầu, cũng không phản bác.

Thím Vương cười: “Tình cảm của cậu chủ và Tiểu Lam tốt như vậy, tôi biết dù thế nào họ cũng không thể rời bỏ nhau được.”

“Ừm, ba nhóc, trời lại sáng rồi.” Chú Trương nhìn ba tên nghịch ngợm đang sủa dưới chân mình.

Trong phòng ngủ.

Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam vào phòng, đặt cô lên ghế sofa.

Lâm Lam đột nhiên không có chỗ dựa vào, cơ thể nóng bừng, cô không giỏi uống rượu, hôm nay lại đột nhiên uống nhiều nên cảm thấy cực kỳ khó chịu, cổ họng giống như bị thiêu đốt.

“Nước... nước...”

“Ngoan, đừng động đậy, nước sẽ tới ngay.” Diêm Quân Lệnh tháo cà vạt, nhanh chóng đi lấy nước, cô gái nhỏ này không biết uống uống mà cứ uống, rốt cuộc là đang giày vò bản thân cô hay là đang giày vò anh.

Mang nước tới, Diêm Quân Lệnh đỡ Lâm Lam muốn cho cô uống nước, nào ngờ người say rượu lại giữ chặt lấy cổ áo anh mà ra lệnh: “Anh cho em uống!”

“Anh không phải đang cho em uống đây sao?” Diêm Quân Lệnh cảm thấy cô nhóc này thật sự đã say rồi, mới dám suồng sã và không e dè như vậy.

Lâm Lam lắc đầu giống như trẻ con: “Không... Không phải như thế.”

“Vậy thì phải thế nào?” Diêm Quân Lệnh cảm thấy buồn cười, hỏi cô, nửa tháng trôi qua, khi anh ở cạnh người phụ nữ của mình lần nữa, lại là lúc cô mơ màng trong cơn say.

“Phải như thế này mới đúng...” Lâm Lam chợt uống một ngụm, tiếp đó mặt giãn ra, nhìn môi của Diêm Quân Lệnh liền hôn tới, tiếp đó đưa từng chút nước vào miệng đối phương.

Đây chính là một sự khiêu khích trần trụi với Diêm Quân Lệnh.

“Lâm Lam, em biết em đang làm gì không hả?” Diêm Quân Lệnh thả cô xuống ghế, mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

Lâm Lam bị dọa bởi sự nổi giận bất ngờ của anh, cả người lùi về phía sau, ấm ức nói: “Anh thật hung dữ, tại sao anh lại nổi cáu với em?”

“Anh...” Trước đôi mắt vừa vô tội lại hoảng loạn của cô, Diêm Quân Lệnh nản lòng nghĩ: Đúng vậy, sao anh lại nổi cáu với cô chứ? Cô đang say rượu, anh nổi giận với cô thì có ích gì?

“Tại sao anh lại nổi cáu với em?” Nửa người Lâm Lam dựa trên sofa, nhắm mắt, miệng liên tục lẩm bẩm câu hỏi, trên khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy u buồn không kiểm soát được, giọng nói khàn khàn như sắp vỡ tan.

Diêm Quân Lệnh như nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, mọi sự phòng thủ mạnh mẽ trước đó đều sụp đổ, anh đột ngột bế Lâm Lam đặt lên giường: “Em nói anh hung dữ với em sao? Em đúng là đồ hư hỏng muốn lấy mạng người khác!”

Nói xong Diêm Quân Lệnh không nhẫn nại được nữa, xé toạc chiếc váy dài của cô, trở mình nằm đè lên cô, ham muốn bị kìm nén đã thức tỉnh từ lâu.

Lý trí tan biến, những ý nghĩ hận thù đi xa, anh nhìn người đang nằm dưới cơ thể mình, đôi mắt mê hoặc, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, rõ ràng đã phạm sai lầm lớn, nhưng vẻ mặt lại ngây thơ vô tội, khiến anh chỉ muốn từng chút từng chút giày vò cô, để cô thấy rõ ai mới là người làm chủ.

Lâm Lam nhắm mắt, cuối cùng cô cũng được hòa quyện với cơ thể anh, cô suýt chút nữa không cầm được nước mắt, cô say nhưng thật ra lý trí vẫn vô cùng tỉnh táo.

Chìm đắm trong sự mạnh bạo của anh, Lâm Lam không dám mong đợi quá nhiều, cô chỉ biết phối hợp với những động tác của anh, cố gắng khiến hai người gần nhau hơn, khiến cô cảm nhận anh rõ hơn, như thể không mệt mỏi.

Đây là một đêm cô trộm đến.

Anh thô bạo hơn nhiều so với bình thường, nhưng Lâm Lam không hề cảm thấy đau, ngược lại cô ôm chặt cổ áo anh, cô muốn nhiều hơn nữa.

Cơ thể của cô từ lâu đã quen với sự gần gũi của anh, hai bên quá hiểu những điểm nhạy cảm của nhau, lần cuối cùng Lâm Lam cảm thấy cơ thể mình đang tan vỡ, nhưng linh hồn lại hạnh phúc như muốn bay lên.

Nếu có thể chết đi ở giây phút này, cuộc đời của cô có lẽ vẫn còn tươi đẹp.

Đáng tiếc là rất khó để thoát khỏi ác mộng, nhưng những giấc mơ đẹp luôn luôn không để lại dấu vết.

Khi Lâm Lam thức dậy, bầu trời vừa tảng sáng, anh ôm chặt eo cô khiến cô không thể di chuyển.

Sự mạnh bạo tối qua, khiến mặt Lâm Lam mặt đỏ như máu, cô tự trách bản thân nhiều hơn.

Say gì chứ, đây chỉ là lòng tham, là sự ích kỉ của cô mà thôi.

Nhưng làm thế nào để thu dọn bãi chiến trường này đây?

Bình luận

Truyện đang đọc