SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Diêm Quân Lệnh rời khỏi sàn nhảy liền thấy vị khách không mời mà đến đang đứng ở một góc, anh hơi nhíu mày, sao anh ta lại đến đây?

Ngay khi Diêm Quân Lệnh đang nghi ngờ, Đồng Thiên Hoa đã thong thả bước tới: “Chủ tịch Diêm, thật vinh dự.”

“Chủ tịch Đồng.” Diêm Quân Lệnh nhìn Đồng Thiên Hoa, anh không có bất kỳ ấn tượng tốt đẹp nào đối với sự xuất hiện của anh ta, thậm chí anh còn có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Không phải lo lắng về vấn đề công việc, mà lo lắng cho Lâm Lam cũng ở trong buổi tiệc này.

Lần trước, Diệp Thị bị Tấn Thị nhổ tận gốc, một phần khu vực của nhà họ Đồng được Thẩm Hoằng thu nhận, một phần bị nhà họ Tần nuốt trọn, mặc dù đây là đả kích trí mạng với Đồng Thiên Hoa, nhưng anh ta cũng kiếm được không ít tài lộc. Lần này, anh ta hợp tác với Đỉnh Thành lấy mảnh đất ở phía đông thành phố của Tấn Thị, ngay cả kế hoạch phá rối của công chúa Saya cũng do anh ta giải quyết, với tính cách có thù tất báo của Đồng Thiên Hoa cùng đống thủ đoạn vô biên, Diêm Quân Lệnh rất lo anh ta sẽ chơi xấu.

Đó cũng là nguyên nhân mà đến bây giờ khi công chúa Saya đã về nước, nhưng anh vẫn chưa đón Lâm Lam về nhà. Có điều, giấy không gói được lửa, lần này Đồng Thiên Hoa bỗng nhiên đến buổi tiệc của Trần Văn, chắc chắn không phải đến để chúc mừng Trần Văn trở về.

Mặc dù Đồng Thị tham gia vào giải trí, nhưng chỉ có mặt trong ngành nghề phục vụ mà không phải giới người mẫu. Như tên Lỗ Trấn Hải bù nhìn kia, những nghệ sĩ dưới trướng muốn phất lên cũng không được bao nhiêu người.

“Không ngờ chủ tịch Diêm nhớ mãi không quên tình nhân cũ, thảo nào lại khiến Helen đau lòng.” Đồng Thiên Hoa nhìn Trần Văn, rồi lại liếc Diêm Quân Lệnh, giọng điệu tràn đầy ý tứ sâu xa.

Anh ta mặc bộ âu phục màu trắng, khác với quả đầu húi cua của Diêm Quân Lệnh, mái tóc dài màu đen tùy ý xõa sau gáy, đôi lông mày và cặp mắt thanh tú, ngay cả đôi môi cũng mang màu hồng nhạt, nếu không phải Diêm Quân Lệnh là kẻ địch với anh ta nhiều năm, có lẽ anh cũng sẽ thật sự coi đối phương là một người làm nghệ thuật lương thiện.

Mặt Trần Văn ửng đỏ: “Chủ tịch Đồng đại giá quang lâm, không thể đón tiếp từ xa, vẫn mong chủ tịch Đồng đừng trách tội.”

“Dù sao bây giờ cô Trần đã là siêu mẫu, tôi cũng chỉ vì yêu mến nên mới đến đây, mong cô Trần đừng khách khí.” Đồng Thiên Hoa nhìn Trần Văn, sau khi dò xét một lượt, ánh mắt anh ta lại hướng về phía Diêm Quân Lệnh: “Chủ tịch Diêm, diễm phúc không cạn nha.”

“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh khẽ cười, nhìn dáng vẻ vô hại của Đồng Thiên Hoa, môi mỏng khẽ nhếch: “Nếu nói về diễm phúc thì cả Bắc Kinh này không ai dám so sánh với chủ tịch Đồng.”

“Đương nhiên.” Đồng Thiên Hoa cũng không thèm khách khí, sau đó nhìn về phía Trần Văn: “Cô Trần, nếu ngày nào đó cậu Diêm khiến cô đau lòng, nhớ tìm đến tôi, tôi đây cũng hâm mộ cô Trần đã lâu.”

“Miễn là mỹ nhân thì chủ tịch Đồng đây đều hâm mộ.” Diêm Quân Lệnh nói một cách dí dỏm.

“Thật ra tôi cũng có hứng thú rất lớn với trai đẹp, nhưng đáng tiếc chủ tịch Diêm đây lại khiến tôi đau lòng.” Đồng Thiên Hoa vỗ ngực, giọng nói cực kì chua xót.

Diêm Quân Lệnh lập tức nổi da gà: “Trợ lý Lý nhà tôi dường như rất ưa thích loại hình như chủ tịch Đồng, hay để tôi làm mai cho hai người, cậu ấy là kiểu người vô cùng chăm lo cho người thương nên sẽ không để chủ tịch Đồng đau lòng.”

Trợ lý cấp cao dùng để làm gì? Đương nhiên là dùng làm bia đỡ đạn. Ở Tấn Thị xa xôi, đang vội vàng lên kế hoạch cho phim ảnh, Lý Húc liên tục hắt hơi, trực giác nói cho anh ta biết có người đang nói xấu anh.

“A, nhắc đến trợ lý Lý, tôi nghe nói dường như gần đây anh ta đang mê đắm một cô người mẫu, hình như là...” Vừa nói, ánh mắt của Đồng Thiên Hoa vừa lướt một vòng buổi tiệc, cuối cùng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lâm Lam, mỉm cười: “Chính là cô ấy, quả nhiên là mỹ nhân.”

Tim Diêm Quân Lệnh chợt run lên, dự cảm xấu kia càng mãnh liệt hơn, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút cảm xúc nào: “Đây là lỗi của tôi, vậy mà tôi lại không biết trợ lý Lý đã thay đổi khẩu vị.”

“À, điều chủ tịch Diêm không biết còn nhiều lắm.” Đồng Thiên Hoa nở nụ cười mỉm, hận ý với Diêm Quân Lệnh vẫn không đổi. Anh ta cũng nghe những báo cáo của Lỗ Trấn Hải mới phát hiện Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh thực sự có quan hệ với nhau, hơn nữa không phải bình thường.

Theo như anh ta biết, nửa năm trước, Diêm Quân Lệnh bị nhà họ Diêm thúc cưới đến mức không còn cách nào phải chọn bừa một người phụ nữ để kết hôn, lúc ấy anh ta cũng không để tâm lắm. Dù sao những phụ nữ mà Diêm Quân Lệnh dùng tiền để mua thực sự cũng không có giá trị gì để lợi dụng. Thế nhưng chuyện xảy ra trong nửa năm nay, lại khiến Đồng Thiên Hoa có cách nghĩ khác về người vợ thần bí của Diêm Quân Lệnh.

Đặc biệt khi Diêm Quân Lệnh trợ giúp Hàn Hinh Nhi vì Lâm Lam, thậm chí dùng đến Khương Lôi, hoàn toàn khiến anh ta bất ngờ. Xem ra, trước đó cho rằng vì Diêm Quân Lệnh không thèm để ý đến người phụ nữ này nên mới giấu kín đến bây giờ chắc phải đổi lại thành anh làm vậy bởi anh rất coi trọng người con gái này.

Dù là Diệp Thị hay là chuyện của Trương Việt, lại thêm chuyện lần này của Hàn Hinh Nhi, Đồng Thiên Hoa có đầy đủ lý do để tin tưởng Lâm Lam có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Diêm Quân Lệnh, còn vị công chúa Saya kia hay ngay cả cô nàng Trần Văn hiện tại chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà thôi.

Về phần Lỗ Trấn Hải nói Lâm Lam là người của Lý Húc, ông ta đúng là tên não tàn.

“Vậy sau này mong chủ tịch Đồng chỉ bảo nhiều hơn.” Trong lòng Diêm Quân Lệnh suy đoán Đồng Thiên Hoa đã biết Lâm Lam chính là người của anh, trên mặt lại không lộ ra chút kẽ hở nào, vẫn là vẻ lạnh lùng không quan tâm.

Trần Văn đứng ở bên nghe hai người đàn ông có thế lực lớn nhất Bắc Kinh đấu đá lẫn nhau, áp lực như núi. Đúng lúc Tần Sâm đến, cô ấy vội vàng lấy cớ đi chào hỏi những người khác.

Tần Sâm cũng không ngờ buổi tiệc hôm nay tổ chức cho Trần Văn lại mời được hai tòa Đại Phật này, tâm tình của anh ta cũng khá phức tạp, càng khiến anh ta thấp thỏm hơn chính bởi kinh nghiệm bao năm trong thương trường giúp anh ta hiểu rất rõ sự đối đầu giữa nhà họ Đồng và nhà họ Diêm, đương nhiên nếu có thể tránh liền tránh, anh ta vừa chào hỏi xong thì muốn rời đi ngay lập tức.

“Chủ tịch Tần gấp gì vậy? Nghe nói công ty bên anh vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ rất có tiềm năng, mới xuất hiện đã giành được giải thưởng người mẫu tốt nhất, tôi cũng muốn làm quen cô ấy một chút.” Ngay khi Tần Sâm nhấc chân định đi, Đồng Thiên Hoa bỗng nhiên mở miệng.

Biểu cảm của Tần Sâm cứng đờ, anh ta biết vị đại gia này không dễ chọc, mà yêu cầu của anh ta cũng không quá đáng cho lắm nên chỉ có thể gật đầu, gọi Lâm Lam qua đây.

Đôi mắt hẹp dài sâu thăm thẳm của Diêm Quân Lệnh không lộ ra chút dao động nào, trong lòng anh đã chắc chắn rằng Đồng Thiên Hoa đang uy hiếp anh, uy hiếp trắng trợn.

Lâm Lam không biết vị chủ tịch Đồng này, lúc bị Tần Sâm gọi qua vẫn rất khách sáo chào hỏi mọi người. Trong lòng thầm kinh diễm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai nuôi tóc dài lại có khí chất u buồn như Đồng Thiên Hoa, mặc dù không bằng người đàn ông tuấn mỹ và nam tính nhà cô, nhưng cũng khiến người khác càm nhận được một loại khí chất đặc biệt khiến người khác sợ hãi.

Đàn ông trưởng thành đến độ này cũng được coi là một loại yêu nghiệt.

Diêm Quân Lệnh liếc mắt liền nhìn thấy sự kinh diễm ẩn trong ánh mắt của bánh bao nhỏ nhà mình khi nhìn Đồng Thiên Hoa, trong lòng tức giận, cô ngốc này chẳng lẽ lại trông mặt mà bắt hình dong sao? Không nhìn ra tên đó là loại người xấu xa, không từ thủ đoạn nào sao?

“Lâm Lam, vị này là chủ tịch Diêm, trước đây cô đã gặp qua. Vị này là chủ tịch Đồng của Đồng Thị.” Tần Sâm giới thiệu đơn giản.

“Chào chủ tịch Diêm, chào chủ tịch Đồng.” Lâm Lam sau khi kinh diễm xong liền nhanh chóng chào hỏi, trong lòng nhịn không được mà cảm thán, cô cứ tưởng trên thế giới này chỉ có chồng mình mới có dáng dấp tuấn tú, xuất thân tốt, năng lực tốt, không ngờ hôm nay lại gặp thêm một người nữa, ông trời thật đúng là bất công.

“Quả nhiên vừa xinh đẹp lại đáng yêu.” Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lâm Lam, Đồng Thiên Hoa vui vẻ tán dương.

Lâm Lam không biết mình đáng yêu ở điểm nào, nhưng có qua có lại, cô cũng cất lời ca ngợi: “Chủ tịch Đồng mới thật sự tuyệt sắc.” [Thêm "" khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Ánh mắt Diêm Quân Lệnh hơi liếc Lâm Lam, thật muốn đưa tay chụp chết cô nhóc này, vậy mà lại dám ở ngay trước mặt anh khen người đàn ông khác thật tuyệt sắc, nhất là người kia còn là tình địch của anh.

Tâm trạng của người nào đó rất khó chịu, trên mặt lại càng không biểu lộ ra chút gì. Lâm Lam đứng bên cạnh lại thầm nghĩ người đàn ông này sao vậy? Anh đang thi với Vương Đại xem ai có khuôn mặt đơ hơn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc