SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Hai ngày tiếp ghi hình vẫn thuận lợi như cũ, cảm tình là một thứ gì rất khó che dấu, đặc biệt là chương trình dường như đang giúp cho những người đang thiếu tình yêu.

Trong đáy mắt toàn bộ là tình cảm nồng đậm sâu sắc.

Chỉ là Lâm Lam lo lắng cho tiểu sư tử, kết thúc ghi hình, để Diêm Quân Lệnh đưa cô Bắc Kinh.

Không nghĩ Chu Vũ Vi hai ngày không liên hệ, lúc này lại gọi điện.

Lâm Lam hơi nhíu mày “Có chuyện gì?”

“Tiểu Lâm, dì có chuyện muốn nói với con.” Chu Vũ Vi rất lâu mới dám mở miệng.

“Tôi lập tức phải lên máy bay, có việc gì thì nói nhanh.” Nhìn cổng soát vé, Lâm Lam cuối cùng cũng không cúp điện thoại của Chu Vũ Vi.

“Tiểu Lâm... dì... dì có thể gặp ba con không?” Chu Vũ Vĩ mấy ngày cố gắng liên lạc với Lâm Phúc Sinh, nhưng đi nước ngoài nửa năm sớm đã không có số của Lâm Phúc Sinh, người đối phương lại ở Bắc Kinh, cô muốn gặp cũng không có cách nào liên hệ, chỉ đành thông qua Lâm Lam.

Lâm Lam nghe xong, biểu tình ảm đạm “Ba tôi rất bận, không có thời gian gặp dì.”

“Không sao cả, con cho dì cách thức liên lạc của ba con là được rồi.” Chu Vũ Vi cầu xin hết lần này tới lần khác.

“Tôi phải lên máy bay rồi.” Nói xong Lâm Lam cúp thẳng điện thoại.

Trái tim ba yếu đuối như vậy, vì vậy cố nhất định không thẻ thỏa hiệp.

Mỗi người đều có cuộc sống của mình, Lâm Lam chỉ hy vọng ba có thể khỏe mạnh bình an, tiểu tư sử bình ổn trưởng thành, những người khác không liên quan đến cô.

Chuyện của Hàn Hinh Nhi, cô đã quản nhiều rồi, bây giờ không muốn quản nữa.

Còn về Chu Vũ Vi, đối với cô chỉ là một người xa lạ.

Đành phải bước về phía trước.

Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam “Không sao chứ?”

“Không sao?” Lâm Lam lắc lắc đầu, chủ động nắm tay người đàn ông.

Từ lúc Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện đến lúc cô sinh con, người mẹ ruột này chưa từng xuất hiện, bây giờ mọi chuyện đã yên ổn, lại lui đến cửa tìm cô, Lâm Lam cũng không thể nào rộng lượng coi như mọi chuyện không xảy ra thế được.

Lên máy bay, Lâm Lam nhắm chặt mắt, không muốn mình lại nghĩ đến mấy thứ kia.

Rất nhanh có thể gặp được tiểu sư tử, ba ngày không gặp. Lâm Lam thực sự lo lắng vật nhỏ nhà mình sẽ không nhận ra mình, thấp thỏm không yên.

Sau khi trở thành mẹ, Lâm lam mới cảm thấy ba cô đã vất vả thế nào.

Lúc đó vừa phải làm việc, còn vừa phải làm ba vừa phải mẹ, nghĩ đớn sống mũi cay cay.

“Chúng ta về nhà để tiểu sư tử đón nha.” Lâm Lam bỗng dưng mở mắt nhìn Diêm Quân Lệnh.

“Được.” Vuốt đầu Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh nói.

Nghe tới lời người đàn ông nói được, Lâm Lam cảm thấy mọi thứ đều thật tốt.

Trở về Bắc Kinh, hai người về nhà cũ ăn cơm xong, ôm tiểu sư tử trở về biệt thự ở Đỉnh Thành.

Trên xe.

Vật nhỏ vẫn rất ngoan, mở to đôi mắt long lanh nhìn Lâm Lam, cười khúc khích thích thú nhìn Lâm Lam, khiến Lâm Lam cũng cười vui vẻ.

Diêm Quân Lệnh lắc lắc đầu “Con của em ngốc, em cũng ngốc rồi à?”

“Con của em ngốc cái gì?” Lâm Lam không thích nghe điều này.

“Ngốc ngốc.” Diêm Quân Lệnh liếc con trai, chê con mình.

Cái vị tổng tài này, con mắt cũng không bình thường chút nào.

“Ngốc chỗ nào? Cái này người ta gọi là đáng yêu.” Lâm Lam kháng nghị,ôm tiểu sư tử lên cho Diêm Quân Lệnh nhìn.

“Lô lô...” Vật nhỏ được ôm lên, vô cùng phấn khởi, đá đá bàn chân béo múp trên không khí, Lâm Lam ôm vật nhỏ bế lên trước mặt Diêm Quân Lệnh.

Tiểu sư tử đúng là không sợ gì cả, một chân đạp lên mũi Diêm Quân Lệnh.

“A, vật nhỏ con dám đạp cả ba?” Diêm Quân Lệnh vuốt vuốt mũi, a lên một tiếng.

“Tiểu sư tử đừng sợ, hậu thuẫn phía sau con rất hùng mạnh, nào, tiếp tục!” Nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông, Lâm Lam còn hưng phấn hơn cả tiểu sư tử.

“Bánh bao nhỏ, em đừng dạy hư tiểu sư tử, coi trời bằng vung.” Diêm Quân Lệnh rất nghiêm túc dạy bảo.

“Sợ cái gì, em là mặt đỏ anh là mặt trắng được chứ.” Lâm Lam vui vẻ haha nói, còn cẩn thận hôn chụt chụt lên má tròn vo béo ú của tiểu sư tử.

Vật nhỏ lại một trận vui vẻ, lại hahaa cười khoái chí.

Diêm Quân Lệnh đánh nhẹ lên mông đứa bé “Tiểu ngốc nghếch.”

“Xí.” Lâm Lam bất mãn, bảo bối thông minh của cô.

Chú Trương ngồi phía trước lái xe, nghe giới một gia đình ba người nói chuyện, khóe miệng cũng nhếch lên, có vẻ như quan hệ của hai đứa trẻ đã bình thường lại rồi.

Về tới nhà.

Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam mới xuống xe, Vượng Tài vội vã chạy lại đón hai người, phía sau nó còn có Hổ Nhị Hổ Tam.

Vóc dáng của ba vật nhỏ rất khác nhau, lúc này cực kỳ vui mừng chạy vòng xung quanh hai người.

Lâm Lam ngẩn người nhìn “Bọn nó... bọn nó bây giờ quan hệ tốt như vậy sao?”

“Gâu gâu gâu...” Vẫn không chờ người khác trả lời, bạn học Vượng Tài liền gâu gâu, thậm chí còn học cách cướp lời nữa.

“Đừng nhìn Vượng Tài bình thường ngốc nghếch ngu vậy, cũng thông minh phết.” Lâm Phúc Sinh tiến lên trước ôm lấy cháu trai mình, khó lắm mới khen Diêm Vượng Tài được câu như này.

“Ngao... ngao... ngao...” Lúc hành tiểu bạch hổ trên mặt đất cũng học theo bộ dạng của Vượng Tài, cũng hướng bọn họ gầm lên.

Đáng tiếc là Vượng Tài là chó sủa, nghe rất bình thường. Nhưng hai chú bạch hổ gầm, dọa không ít đến Lâm Lam.

“Nuôi thả thế này, sẽ không sao chứ?” Lâm Lam có chút lo lắng, dù sao đây cũng là mãnh thú.

“Không sao, rất ngoan.” Lâm Phúc Sinh gần đây cùng chú Trương cho hai vật nhỏ này ăn đồ ăn, phát hiện bọn nó khá ngoan ngoãn cũng rất thông minh, lúc đầu còn dọa Vượng Tài, nhưng bây giờ có thể cùng Vượng Tài chơi vui vẻ đến vậy.

“Vậy thì được.” Lâm Lam khụy chân xuống, vuốt ve hai chú bạch hổ, hai chú bạch hổ rất vui vẻ, nằm cuộn trên mặt đất, ưỡn bụng cho Lâm Lam vuốt ve.

Vượng Tài bên cạnh cảm thấy bản thân mình bị thất sủng, chạy lại cuộn bên chân Lâm Lam, ưỡn ưỡn bụng béo để Lâm Lam vuốt ve.

Lâm Lam dở khóc dở cười “Cái đồ ngốc Vượng Tài này, cũng học được tranh sủng rồi?”

Vượng Tài có thể nghe hiểu lời của Lâm Lam, tủi thân nhìn Lâm Lam, ai oán nhìn Diêm Quân Lệnh, rồi lại tủi thân sủa hai tiếng.

Hai chú hổ trắng cảm thấy Vượng Tàu đang tủi thân, đứng dậy bước lại bên cạnh Vượng Tài, chơi cùng Vượng Tài.

Lâm Lam cảm thán “Quả nhiên họ Diêm đều không đơn giản, nhìn Vượng Tài của chúng ta, ngay cả hổ cũng chinh phục được...”

Nói đến đây Lâm Lam dừng lại “Đáng tiếc không thể chinh phục trái tim ai đó.”

“A.” Diêm Quân Lệnh bị oan, cái đồ ngốc này.

“Lô lô lô...” Lúc Lâm Lam đang quở trách Diêm Quân Lệnh, tiểu sư tử được Lâm Phúc ôm trong lòng chơi đùa cùng hai tiểu bạch hổ, hứng phân lô lô lô cười khoái chí.

Còn chưa dừng lại ở đó, còn dùng tay chạm vào tiểu bạch hổ.

Lâm Lam cứng đờ người “Ba, Hổ Nhị Hổ Tam không quen tiểu sư tử...”

“Lô lô!” Lúc Lâm Lam đang cứng đờ người tim đập nhanh, tiểu sư tử lại vô cùng khoái chí chọc chọc hai tiểu hổ, nhét ngón tay vào miệng, khoái chí cười khích khích.

Đây...

“Bẩn không?” Diêm Quân Lệnh bước lên chê bai nhìn đứa trẻ.

Kết quả vật nhỏ nhả ngón tay ra, lại muốn chọc chọc Vượng Tài.

“Ba, đừng để tiểu sư tử liếm...” Lâm Lam ôm mặt, cái sở thích của đứa trẻ này là sao?

“Không sao, ba bọn nó hôm nay vừa tắm, rất sạch.” Lâm Phúc Sinh ngược lại một chút cũng không để ý.

Lâm Lam không tin “Ba, ba chắc không?”

“Tiểu sư tử gần đây nhận biết thế giới đều dựa vào ngón tay, không có gì lớn, ngày còn nhỏ bên nhà mình còn có con ngỗng lớn, ngay cả lông con cũng liếm qua mà.” Nói xong Lâm Phúc Sinh ôm tiểu sư tử đến cạnh Vượng Tài.

Lâm Lam sững người, ngay cả lông cũng liếm qua? Ba, ba có thể đừng nói mấy cái lời này được không?

Diêm Quân Lệnh nhếch mày “Lâm Lam, em còn có cả sở thích này à?

Bình luận

Truyện đang đọc