SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Ảnh so sánh trên mạng rất nhanh đã được tung ra, nam chính không có nghi vấn gì chính là Trần Lâm Kiệt, nhưng còn nữ chính? Lấy bộ trang phục tham dự tối hôm đó của Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi ra đối chiếu là biết là ai liền.

Lâm Lam nhìn vào mấy bức hình động đó, hạ ý thức nhớ lại hình ảnh cô lần đầu tiên phát hiện chuyện của Hàn Hinh Nhi và Trần Lâm Kiệt, dạ dày như có thứ gì đó sắp ộc lên, cô không hề có phàn nàn gì về vấn đề ân ái nam nữ, nhưng vấn đề ở đây là rõ ràng trước mắt còn nói yêu mình, nhưng lại hùng hục chui vào thân dưới của một người phụ nữa khác, quả thật là buồn nôn.

“Hài, xem chưa? Đang nghĩ gì đấy?” nhìn Lâm Lam rất lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình, Tăng Tuyết có chút sốt ruột.

Lâm Lam hít thở một hơi, gõ lại hai chữ: “Xem rồi.”

“Ờ...” Tăng Tuyết ờ một tiếng, lại vừa nghĩ đến chuyện gì: “ Không phải em bây giờ vẫn còn buồn vì thằng khốn nạn kia chứ?”

“ Em làm gì có?” Lâm Lam lần này trả lời rất nhanh, rồi gửi tiếp, “Chị tìm lại những tin tức trước đây viết về em và anh ta từng yêu nhau và đính hôn, tung hết ra ngoài, nhưng mà chị nhớ dùng tài khoản ảo nhé.”

“Còn cần dùng đến tôi tung lên nữa?” Tăng Tuyết nhìn câu này của Lâm Lam liền cười luôn, sau đó nhanh chóng cắt ảnh lời phản hồi từ trang web chính thức của Tinh Thần chiều nay gửi cho Lâm Lam, thật sự không ngờ họ nói là ngày hôn lễ của Lâm Lam và Trần Lâm Kiệt đã chốt rồi.

Quả thật là... cú “tát vào mặt” này rất hồn nhiên, Lâm Lam rất tò mò mặt Trần Lâm Kiệt có bị đau không?

Tòa nhà Tinh Thần.

Chín giờ tối rồi Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi vẫn chưa ra khỏi công ty, các nhân viên đối ngoại đang vội vàng xử lý vụ việc trên mạng, nhưng có vẻ mọi thứ đã quá muộn.

“Chẳng phải em bảo là clip đó đã xóa rồi hay sao? Sao vẫn còn xuất hiện?” Trần Lâm Kiệt gào với Hàn Hinh Nhi với giọng điệu phẫn nộ.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi u ám: “ Em cũng không biết vì sao, em đã tận mắt nhìn người đó xóa rồi, bao gồm tất cả những phần copy.”

“ Thế người phóng viên đó đâu?” giọng nói của Trần Lâm Kiệt toát lên một cơn hung tợn.

Hàn Hinh Nhi lắc đầu: “ Em đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại rồi, không liên lạc đươc.”

RẦM!

Trần Lâm Kiệt tức đến mức đẩy hết đống giấy tờ trên bàn xuống đất, “ Sao em ngu ngốc như vậy?”

“ Là em ngốc hay anh ngốc, nếu không phải anh để kênh chính thức của mình tung tin ám thị quan hệ giữa anh và Lâm Lam, chuyện cũng không đến nỗi phải như vậy. Anh muốn lợi dụng hình thức này ép Lâm Lam kết hôn với anh, nhưng anh có từng suy nghĩ cho em không? Vì anh, em đã mất đi đứa con của mình rồi, Trần Lâm Kiệt sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Hàn Hinh Nhi kích động, ánh mắt nhìn vào Trần Lâm Kiệt cũng không có sự lưu luyến ỷ lại như hồi đầu nữa.

Trần Lâm Kiệt ngớ người, sau đó giọng điệu nhẹ nhàng lại: “ Chẳng phải anh đã nói với em rất nhiều lần rồi hay sao? Cái mà anh coi trọng không phải là con người của Lâm Lam, mà là giá trị của cô ta, Tinh Thần bây giờ đang lâm vào tình trạng nguy cơ, chỉ cần có cây sinh tiền Lâm Lam này, anh kết hôn với cô ta, anh sẽ kiểm soát cô ta trong bàn tay mình!”

“Em không tin... Lâm Kiệt, có phải anh còn có dư âm tình cảm với cô ta đúng không? Trong lòng anh cô ta vẫn còn chỗ đứng phải không?” Hàn Hinh Nhi giờ đã không còn tin lời của Trần Lâm Kiệt nữa.

“Tiểu Hinh, em không tin anh rồi sao?” Kỳ thực thì Trần Lâm Kiệt đã gần hết lòng kiên nhẫn rồi, nhưng nghĩ lại Hàn Hinh Nhi vẫn còn giá trị, đành phải ngọt ngào dỗ dành.

Hàn Hinh Nhi không phải kẻ ngu, tất nhiên cô đã nhận ra sự mất kiên nhẫn của Trần Lâm Kiệt, đáy lòng toát lạnh, biết là sau vụ lần này, bất kể là Trần Lâm Kiệt hay Tinh Thần e là sẽ không còn dễ sống rồi, xem ra cô nên tính toán cho mình một chỗ dựa khác rồi.

Còn về Lâm Lam, cô tuyệt đối không cho cô ta sống thoải mái mãi như vậy đâu.

“Em tin, làm sao mà em không tin anh chứ?” trong lòng đã có tính toán, nhưng khi ngẩng đầu lên, bộ mặt Hàn Hinh Nhi vẫn là dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

Trần Lâm Kiệt nhìn vậy trong lòng mới hơi thả lỏng:“ Anh đưa em về nhé?”

“Không cần đâu, anh còn nhiều việc phải xử lý, mẹ em gọi điện rồi, tối nay em phải về nhà.” Hàn Hinh Nhi giọng điệu mềm mại, cô dựa ngươi vào Trần Lâm Kiệt.

“Ừm, thế em đi cẩn thận.” Trần Lâm Kiệt gật đầu, đưa Hàn Hinh Nhi ra ngoài.

Đến khi Hàn Hinh Nhi bước ra khỏi cửa, vẻ mặt cô biến thành trạng thái sắc lạnh, cô hiển nhiên cảm giác được những ánh mắt khinh bỉ Lâm Lam trước đó giờ toàn bộ đều hướng về mình.

Trong lòng rất khó chịu, nhưng một người kiêu ngạo như Hàn Hinh Nhi, vẫn thản nhiên xách túi xách hãng hiệu bước ra khỏi Tinh Thần.

Nhưng điều mà Hàn Hinh Nhi không nghĩ đến, mới lên xe nhà cô đã gọi điện đến thật, sắc mặt vốn dĩ không tốt giây phút này trở nên khó coi hơn, đành phải dạ vâng với mẹ vài câu, sau đó bảo tài xế quay đầu.

Nhà họ Hàn.

Đứng ở trước cổng một lúc, Hàn Hinh Nhi mới đẩy cửa vào nhà, kết quả chưa đến gần, một chiếc giày da đen của nam đã vứt thẳng vào người cô, Hàn Hinh Nhi phản ứng kịp thời nè tránh, chiếc giày đó “BỘP” một cái rơi xuống sàn nhà.

“Đứa con bất hiếu này, cô còn có mặt mũi quay lại à? Cô làm cho cái mặt già của tôi đều mất hết sạch sĩ diện rồi, cái đồ vô liêm sỉ này!” Hàn Đại Trang nói xong hùng hổ muốn chạy lên đánh Hàn Hinh Nhi.

Chu Vũ Vy nhanh chân bước lên kéo ôm lại thân hình to khỏe như trâu bò của chồng mình: “ Ông xã đừng mà... đây chắc chắn là có chỗ nào hiểu nhầm rồi, tiểu Hinh không phải là đứa con gái tùy tiện như vậy...”

“ Thế cái clip đấy là sao? Hai người đừng có tưởng là tôi dễ bị lừa, cả hai mẹ con đều y hệt nhau, đồ hạ tiện!” Hàn Đại Trang nói xong hung tợn đạp vào người Chu Vũ Vy, sau đó bực bội ra ngoài cửa.

Hàn Hinh Nhi giờ mới bước lên đỡ Chu Vũ Vy đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt: “ Mẹ có sao không.”

“Mẹ không sao, tiểu Hinh con thì có sao không? Thời sự hôm nay...” Chu Vũ Vy lo lắng hỏi.

“ Chẳng phải mẹ cũng từng làm ngành này sao, không biết chuyện này là như nào?” Hàn Hinh Nhi như vẻ không để tâm, liếc mắt nhìn thấy vết thương nơi khóe mắt của Chu Vũ Vy: “ Mẹ là đồ ngốc hay sao? Ông ta đánh mẹ thì mẹ đứng im không phản kháng à? Cùng nhất là ly dị, mẹ thật sự muốn đợi đến ngày bồ của ông ta kéo thằng con đến cửa nhà mình sao? Như thế mẹ mới vui à?

“ Mẹ... tiểu Hinh, mẹ già rồi, rời khỏi nhà này mẹ có làm nên được việc gì nữa?” Chu Vũ Vy có chút bất lực nói.

“Nói thẳng ra tức là hạ tiện!”

“Tiểu Hinh...”

“Con nói sai chỗ nào sao.” Lời nói của Hàn Hinh Nhi rất mềm mỏng, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, quay đầu ra khỏi nhà, cô không quên bổ sung thêm một câu: “Sau này đừng bảo con về đây, con cũng không muốn gặp lại mẹ nữa.”

“Tiểu Hinh...” Chu Vũ Vy vội vàng chạy ra ngoài, nhưng Hàn Hinh Nhi đã lên taxi rồi.

Chu Vũ Vy ngồi bệt dưới đất, buồn bã đến mức không biết phải làm gì, bà đã vô số lần hối hận trước đây có phải mình đã làm sai rồi hay không, nhưng cuối cùng bà đứng dậy phủi lại áo khoác len cashmere của mình, sau đó dặn dò người giúp việc đang đứng nhìn ở một bên nói: “ Dọn hết mấy đồ này cho tôi, còn lại bảo với mấy người Vương phu nhân, gần đây tôi đi du lịch, không hẹn chơi bài với họ nữa.”

“ Vâng, thưa phu nhân.”

Nghe thấy lời cung kính của người giúp việc, Chu Vũ Vy ưu nhã lên lầu, nhưng không che giấu được hết sự đau khổ, thất bại bao phủ trên người.

Còn người giúp việc khi nãy vừa cung kính với bà, giờ đang bộc lộ ánh mắt đồng tình, đối với cuộc sống nhà giàu như này, cô thật sự không hiểu.

Hàn Hinh Nhi ra khỏi nhà họ Hàn, không về luôn chung cư, mà hẹn mấy người bạn thân đi bar uống rượu và xem có nghĩ ra cách nào ứng phó cục diện bây giờ hay không. Còn đối với cái nhà tàn nát kia, cô không hề có một chút lưu luyến nào, nhưng cô cũng tuyệt đối không cho bồ và con riêng của ba cô tranh cướp tài sản sẽ thuộc về mình.

Còn về việc những tấm ảnh nóng và clip đó, Hàn Hinh Nhi không thấy có vấn đề gì cả, dù sao từ ngày cô quyết định vào ngành đã xác định là không thể trong sạch mãi mãi được.

Dù là nổi tiếng bằng cách nào, Hàn Hinh Nhi đều chấp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc