SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Tiểu hồng hơi nhỏ, Vương Đại và Tăng Tuyết ngồi ở phía trước, thêm Lâm Lam nữa thì vừa khéo, nhưng lại nhét thêm Diêm Quân Lệnh cao gần 1m90 nữa thì rõ ràng là rất chật chội.

Lâm Lam nghe Diêm Quân Lệnh trả lời dứt khoát không thèm quan tâm. Tăng Tuyết lại cau có lườm Vương Đại, cô vẫn chưa biết Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đã làm hòa rồi.

Không khí trong xe có chút ngột ngạt, Diêm Quân Lệnh ôm chặt Lâm Lam vào lòng, cũng không nói chuyện, cứ ôm khư khư như vậy.

Tới khu dân cư, Lâm Lam giãy giụa muốn xuống xe, lại bị Diêm Quân Lệnh nhấn ngồi lại, “Ngồi xuống.”

“Anh làm gì vậy?” Lâm Lam không đồng ý hành động của người đàn ông trước mặt.

“Vương Đại, đưa Tăng Tuyết về trước.” Không để ý Lâm Lam đang giãy giụa, Diêm Quân Lệnh trực tiếp phân phó Vương Đại.

Vương Đại vâng một tiếng, nhìn về Tăng Tuyết, ý là muốn cô xuống xe.

Tăng Tuyết nổi giận, “Anh có ý gì vậy? Bên ngoài vui chơi đủ rồi nên giờ về ăn hiếp tiểu Lam của chúng tôi phải vậy không? Diêm Quân Lệnh truy anh là boss đại, nhưng tôi không sợ anh đâu, anh dám ức hiếp tiểu Lam như vậy, tôi sẽ không để yen cho anh đâu!”

Nó xong Tăng Tuyết muốn kéo Lâm Lam, nhưng Vương Đại đưa tay ra chặn cô lại, cánh tay cứng như sắt chắn ở trước mặt Tăng Tuyết.

“tiểu Lam cô đừng bị những lời đường mật gian xảo của người đàn ông này lừa gạt nữa, chuyện giữa anh ta và công chúa Saya vẫn còn chưa nói rõ ràng mà.” Tăng Tuyết bị ép xuống xe liền lao tới ghế sau của Lâm Lam hét.

Tiểu khu đông người, phút chốc thu hút không ít sự chú ý của mọi người, Lâm Lam ngồi trên đìu của Diêm Quân Lệnh vành tai đỏ ửng, mở cửa chắn của xe ra, “Chị Tuyết tôi không sao, chị về trước đi.”

“Nhưng mà...”

“Chị quên rồi sao, cho dù nói thế nào thì tôi và anh ấy là vợ chồng hợp pháp mà.” Lâm Lam nhỏ giọng khuyên Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết lúc này mới gật đầu, “vậy cô... kiên định một chút, cần có giới hạn đấy.”

“Yên tâm, tuyệt đối không bán bạn cầu vinh đâu.” Lâm Lam ra vẻ kiên định nói.

Tăng Tuyết bĩu môi, cô làm sao mà tin được? Nhưng vẫn quay người bước đi, Lâm Lam có câu nói không sai, cho dù thế nào thì Diêm Quân Lệnh vẫn là chồng hợp pháp của cô ấy, cuối cùng làm sao mà xử lý tình cảm của họ, không phải là cô một trợ lý nhỏ nhoi có thể xen vào được.

Nhưng cho dù thế nào, Tăng Tuyết vẫn hy vọng trong chuyện tình cảm với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam đừng quá bị tổn thương.

Mở to mắt nhìn Vương Đại lái xe rời đi, Tăng Tuyết không sao, đang buồn bực quay về thì lại gặp Chu Vũ Vi, đối với người mẹ này của Lâm Lam, Tăng Tuyết thấy có cảm tình một chút, so với Hàn Hinh Nhi thì có cảm tình hơn, liền khách sáo gật đầu chào.

Chu Vũ Vi mấy ngày nay đều đi loanh quanh ở đây, là vì muốn gặp được Lâm Lam, không ngờ hôm nay lại gặp Tăng Tuyết có chút xúc động, “Cô Tuyết, Lâm Lam đâu? Gần đây sao không thấy con bé?”

“Cô ấy bận công việc.” Tăng Tuyết trả lời vẻ xa lạ, sau đó định tiếp tục bước đi.

Nhưng Chu Vũ Vi không chịu từ bỏ, liền đi theo sau Tăng Tuyết, bà vừa mới nhìn thấy từ xa chiếc xe màu đỏ của Lâm Lam, vẫn luôn đứng gần đây đợi, kết quả là chỉ nhìn thấy Tăng Tuyết xuống xe, hơn nữa trên xe của Lâm Lam roàng có một người đàn ông.

Chu Vũ Vi không yên tam, lúc này mới lên trước gặng hỏi.

“Dì Chu còn chuyện gì sao?” Tăng Tuyết hỏi, trong lòng lại lo lắng không phải Hàn Hinh Nhi lại xảy ra chuyện chứ?

“Không có gì.” Chu Vũ Vi trả lời.

Tăng tuyết vừa nghe, “Nếu dì không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, tối nay có thể Lâm Lam không về, dì đừng đợi nữa.”

“tiểu Lam đi đâu? Người đó... người đàn ông đó là...” Tăng Tuyết nói chuyện sơ hở, Chu Vũ Vi vội vàng hỏi.

Ngày hôm nay cô con gái nhỏ trở về trên người đầy vết thương, Chu Vũ Vi khuyên hết lần này tới lần khác cũng không có tác dụng, nhưng không muốn Lâm Lam đi vào vết xe đổ của Hàn Hinh Nhi.

Tăng Tuyết chau mày, xem ra nỗi lo trong lòng Chu Vũ Vi rất lớn, thở dài, “Yên tâm, tiểu Lam của chúng tôi không phải là con người tùy tiện, nhưng mà người đó là ai, tôi cũng không tiện nói với dì được.”

Nói xong Tăng Tuyết không phí lời với Chu Vũ Vi nữa, mau chóng đi vào thang máy, ấn nút tầng 16.

Chu Vũ Vi bị đứng ngoài thang máy, tâm trạng rối bời, lời của Tăng Tuyết không những không khiến bà yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng, tình cảm trong nghề này thật thật giả giả, Chu Vũ Vi sợ Lâm Lam bị cuốn vào.

“Mẹ lại muốn đi tìm chị ta?” đúng lúc Chu Vũ Vi đứng ngây người ở dưới tầng số 3, thì đằng sau lưng bà một giọng tức giận vang lên.

Chu Vũ Vi giật mình, vội vàng đi lại phía Hàn Hinh Nhi, “Hinh Nhi con về rồi sao? Tối nay muốn ăn gì, mẹ làm cho con...”

“ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn.” Hàn Hinh Nhi vừa kéo Chu Vũ Vi về phía sau, miengj vừa lải nhải, “Có phải mẹ lại muốn đi nhận chị ta? Chị ta không phải nói là không nhận mẹ rồi sao? Sao mẹ lại nhu nhược như vậy? Con tiện nhân đó giành cái này cái kia với con, bây giờ còn muốn giành giải người mẫu mới với con nữa, đúng là nằm mơ!”

“Hinh Nhi, cho dù thế nào nó cũng là chị gái của con đấy.” Chu Vĩ Vi nghẹn ngào nói.

“Chị gái? Con không có chị gái như vậy.” Hàn Hinh Nhi kéo Chu Vũ Vi đi lên lầu, vốn lần trước Lâm Lam cứu cô, trong lòng cô có chút cảm kích, cũng biết Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh cãi nhau chia tay, rồi lại bị giải trí Tân Trí từ chối. Nhưng không hề ngờ rằng chưa tới một tuần, Lâm Lam lật ngược tình thế, không những được Tần tổng của Tân Trí đích thân ký hợp đồng, còn giành được quyền đại diện trang sức dr, một bước trở thành một trong những người mẫu hot nhất toàn quốc.

Nhưng nhìn lại bản thân cô xem? Từ khi tận mắt chứng kiến Lỗ Trấn Hải làm chết Trương Lộ, mỗi ngày trôi qua rất nặng nề, không những phải nghĩ mọi cách để lấy lòng Lỗ Trấn Hải, còn nơm nớp lo sợ người đàn ông ở cùng Lỗ Trấn Hải buổi tối hôm đó, cô tuy không nhìn rõ diện mạo của đối phương, nhưng lại nhớ rất rõ ánh mắt đáng sợ ấy.

Mỗi ngày Hàn Hinh Nhi đều gặp ác mộng, tuy Thịnh Thiên vẫn đang luôn luôn thúc giục cô, nhưng những sự kiện nhận được không gợi cảm thì cũng hở bạo, mật độ trên trang bìa ngày càng dày, những điều này đều trở thành ác mộng của Hàn Hinh Nhi.

Nhưng trong lúc này Chu Vũ Vi lại luôn nhớ về Lâm Lam, khiến cho tâm trạng của Hàn Hinh Nhi mỗi ngày lại bất an, dường như sự hậu thuẫn cuối cùng trong cuộc sống đều bị người khác cướp mất.

Ngay lúc này Hàn Hình Nhi cảm thấy không có chút cảm giác an toàn nào, ngay cả công việc người mẫu mà cô yêu thích nhất cũng trở nên đau khổ vô cùng, không còn có sức nóng với sàn diễn như lúc ban đầu nữa, nếu có cũng chỉ là trong lòng có sự giằng xé không nói nên lời, nhưng lại không thể không làm.

“Hinh Nhi con đừng như vậy.” Chu Vũ Vi nhìn thấy biểu cảm lệch lạc, vừa buồn vừa bất lực.

“vậy mẹ đừng nhận chị ta nữa, đừng tìm chị ta, mẹ là mẹ của riêng mình con, chỉ mình con thôi!” Hàn Hinh Nhi nói tới đây thì nấc nghẹn, ôm chặt Chu Vũ Vi, nhưng lại chạm vào vết thương trên người, càng khóc to hơn.

Chu Vũ Vi không biết nên làm thế nào, cắn chặt răng ôm lấy con gái, nhưng lại không biết làm sao an ủi.

Thời gian này bà tới Bắc Kinh, nhưng Hàn Đại Trang một cuộc điện thoại cũng không gọi tới. Bạn cùng phòng của Hinh Nhi tự sát, rõ ràng thời sự có đưa tin, nhưng Hàn gia dường như không nói gì, mặc cho mẹ con bà tự sinh tự diệt.

Chu Vũ Vi tuyệt vọng, nhưng nhìn con gái đang cuồng loạn theo thời gian bà không thể để lọ ra sự hoảng loạn của bản thân, mấy năm nay bà luôn nhu nhược, nhưng bây giờ tuyệt đối không được phép nhu nhược nữa. Nhờ có mẹ mà mạnh mẽ, Chu Vũ Vi nhiều năm trốn tránh trách nhiệm làm mẹ của mình, ngày nay lại không thể không đối diện. Miệng đắng ngắt nhưng lại không nói lên lời, chỉ mong Hinh Nhi bình an, tiểu Lam... có thể tha thứ cho bà.

Bình luận

Truyện đang đọc