SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Đây là uy hiếp, sự uy hiếp trắng trợn.

Lâm lam nhìn Chu Vũ Vi ngã xuống đất ai yo một tiếng, và cả Hàn Hinh Nhi đang căng thẳng lo lắng, ánh mắt càng trở lên lạnh lùng vô cảm.

“Lâm Lam cô thật sự muốn ép chết mẹ con tôi cô mới vừa lòng đúng không?”Ôm lấy Chu Vũ Vi, Hàn Hinh Nhi lớn tiếng gào lên.

Lâm Lam thờ ơ nhìn hai mẹ con họ, miệng mấp máy, nhưng không muốn tranh luận thêm nữa.

“Tiểu Lam là mẹ có lỗi với con, có lỗi với ba con, nhưng cho dù nói thế nào mẹ cũng là mẹ của con, con đi xin Hoắc Quốc Bang ba con, cho dù thế nào thì con cũng là con gái của ông ấy, nếu không ông ấy sẽ không tha cho chúng ta...” Chu Vũ Vi trán sưng đỏ lên, nhưng không chảy một giọt máu nào.

“Là không tha cho mấy người chứ?” Lâm Lam cười nhạo hỏi.

“Tiểu Lam...”

Lâm Lam không muốn nói nhiều thêm nữa, liền bước đi qua hai người rồi đi thẳng, Chu Vũ Vi tưởng cô đi tìm Hoắc Quốc Bang, ông ta sẽ tha cho bọn họ sao? Nằm mơ đi!

“Tiểu lam những gì mẹ nói đều là thật, Hoắc Quốc Bang vừa điện thoại nói, ông ta chỉ cần con đồng ý nhận ông ấy, nghe sự sắp xếp của ông ấy, thì ông ấy sẽ tha thứ cho chúng ta.” Chu Vũ Vi hoảng hốt.

“Thật sao? Nếu như tôi không muốn nghe theo ông ta thì sao?” ý của Hoắc Quốc Bang rất rõ, muốn cô rời xa Diêm Quân Lệnh. Nhưng Diêm Quân Lệnh là mạng sống của cô, rời xa anh ấy, thì cô sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?

“Tiểu Lam, gia nghiệp của Hoắc ra rất lớn, con nhận ông ấy, chỉ có lợi chứ không có hại.” Quen rồi những ngày sống trong nhung lụa đủ đầy, hai năm nay Chu Vũ Vi bươn chải, bà sắp không gượng nổi nữa rồi, nhưng Lâm Lam sẽ trở thành tiểu thư nhà họ Hoắc, vậy có nghĩa là tương lai của bà cũng có được sự bảo đảm rồi.

Mẹ quý nhờ con, cũng không phải không có khả năng.

“Ha ha.” Lâm Lam chỉ cười rồi tiếp tục bước đi.

Chu Vũ Vi vẫn muốn níu giữ, nhưng lại bị Hàn Hinh Nhi kéo lại, “Mẹ để cô ta đi đi, trong lòng cô ta vốn không có người mẹ này, loại người máu lạnh bạc bẽo có cầu xin cũng ích gì chứ?”

Lâm Lam nghe đến câu này, có chút tự cười bản thân, thì ra cô là người máu lạnh bạc bẽo sao? Vậy thì để cô bạc bẽo tới cùng đi.

Nhưng mới đi được mấy bước, người khiến Lâm Lam cảm thấy cần thiết đối diện nhưng không biết đối diện như thế nào, cũng xuất hiện rồi.

Bọn họ có hẹn nhau rồi sao?

“Ghét ta đến vậy sao?” Hoắc Quốc Bang nhìn Lâm Lam rồi hỏi.

“Tôi có tư cách này sao?” gương mặt Lâm Lam nhợt nhạt, khiến cơ thể gầy guộc càng thêm mong manh hơn.

“Những điều bà ta nói không sai, nếu như con nhận ta, nghe lời ta, vậy ta sẽ không làm khó Diêm thị nữa.” Hoắc Quốc Bang đã quen với thái độ cao cao tại thượng, ông không có cách nào giống như một người cha bình thường đối với Lâm Lam nói ta là cha của con.

Lâm Lam nhìn thái độ cao ngạo của Hoắc Quốc Bang, “Nếu lúc đầu là ngoài ý muốn, vậy ông cứ coi tôi không tồn tại đi.”

“Lẽ nào chồng con, con cũng chuẩn bị không quản nữa?” Hoắc quốc Bang lên giọng.

Vương Đại và Lộc Tam thấy tình hình không ổn, muốn chayjleen, nhưng lại bị vệ sĩ của Hoắc Quốc Bang chặn lại.

“Tôi tin tưởng anh ấy.” Lâm Lam rất có niềm tin đối với Diêm Quân Lệnh.

“Niềm tin mù quáng sẽ chỉ làm hại nó thôi.” Hoắc Quốc Bang nói vẻ kiên định.

Lâm Lam nhìn đối phương với ánh mắt đỏ ngầu, “Ông đã làm gì rồi?”

“Ta không làm gì cả, ta chỉ biết nếu không còn vốn đầu tư nữa, giải trí Đỉnh Thành sẽ đứng trước nguy cơ phá sản, công việc của hơn vạn người, và món nợ trăm triệu, còn cả sự nghiệp của chú hai con cũng sẽ chấm dứt từ đây.” Hoắc Quốc Bang nhấn nhá từng câu mà nói.

“Ông đang ép tôi?” Lâm Lam nắm chặt nắm đấm, nhưng nghĩ tới sự ra đời của mình đã hại chết con và người phụ nữ mà ông ta yêu sâu đậm, cơn tức giận phút chốc tan biến.

Hoặc là Chu Vũ Vi và Hoắc Quốc Bang vốn là một loại người, ích kỷ hết thuốc chữa như nhau, nhưng cô có thể không thấy áy náy với Chu Vũ Vi, nhưng cô có tội với Hoắc Quốc Bang.

Lâm Phúc Sinh tuy không sinh ra cô, nhưng nuôi cô hơn 20 năm, tội lỗi của ông ấy, chính là món nợ mà cô phải trả.

“Đúng vậy.” Hoắc Quốc Bang trả lời không có chút cảm giác tội ác gì.

“Ông muốn tôi làm gì?” Lâm Lam đan những ngón tay vào nhau, cắn chặt răng mà hỏi, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Một là để Hoắc Quốc Bang hủy hoại Diêm thị, hủy hoại giải trí Đỉnh Thành, hủy đi tâm huyết của Diêm Quân Lệnh, thậm chí hủy hoại chú hai, bằng không cô phải nhận Hoắc Quốc Bang là cha, làm theo ý muốn của ông ta.

“Ký tên”. Hoắc Quốc Bang trực tiếp đưa một tờ giấy thỏa thuận cho Lâm Lam.

Lâm Lam nhận lấy mới nhìn qua sắc mặt trở nên trắng bệch, “Ông muốn tôi và Diêm Quân Lệnh li hôn?”

“Con là con gái của Hoắc gia ta, Diêm Quân Lệnh không xứng.” Hoắc Quốc Bang trả lời không cần suy nghĩ.

Ông chưa từng nuôi con gái, chỉ có kinh nghiệm với Đỗ Tịch, nhưng Đỗ Tịch lại luôn muốn lên giường với ông, khiến ông rất phiền não, Lâm Lam là con gái của ông, cho nên ông phải quản giáo cho tốt.

“Nhưng anh ấy là chồng tôi.”

“Vậy thì sao?” Hoắc Quốc Bang nói với giọng không khiêm nhường.

Có lẽ trong mắt người khác Diêm Quân Lệnh là một nhân tài, nhưng đối với Hoắc Quốc Bang mà nói, Diêm Quân Lệnh vốn dĩ không xứng với con gái ông.

“Ông...”

“Tất cả lựa chọn đều nằm ở con, một là rời xa nó, hai là hủy hoại nó.” Hoắc Quốc Bang nhìn Lâm Lam rồi nói.

Lâm Lam lại cười nhạt, nếu như đây là sự trả thù của Hoắc Quốc Bang dành cho cô, vậy thì thật là tàn nhẫn. Không có điều gì tàn nhẫn bằng điều này.

“Tôi ký.” Lâm Lam tuyệt vọng trả lời, nếu như dùng bản thân cô có thể đổi lại sự bình an của cả Diêm thị, đổi được một đời vô ưu của chồng cô, và cả sự an lòng của cha mẹ chồng, cùng công việc của mấy vạn người, vậy thì cô ký.

“Đây mới là con gái của Hoắc Quốc Bang ta.” Hoắc Quốc Bang vô cùng hài lòng, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy sự đau khổ của Lâm Lam.

Cả đời ông thuận buồm xuôi gió, sau cái chết của người phụ nữ duy nhất ông từng yêu thì càng không vướng bận gì nữa, đâu biết được tình cảm của những người xung quanh có thể đậm sâu cỡ nào.

Thậm chí Hoắc Quốc Bang còn cảm thấy mình là vì tốt cho Lâm Lam.

Lâm Lam lại cười mệt mỏi, nhận lấy chiếc bút rất khó khăn để viết tên mình lên tờ giấy đó.

“Ngày kia quay quảng cáo xong ta đưa con về nhà.” Trong giọng nói trầm ấm của Hoắc Quốc Bang có một chút vui vẻ hiếm thấy.

Lâm Lam mím chặt môi, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Không biết Diêm Quân Lệnh bây giờ thế nào? nếu như anh ấy nhìn thấy hợp đồng li hôn mình đã ký này sẽ nghĩ như thế nào?

Có phải cũng ngàn mũi tên bắn vào tim giống như cô lúc đầu không?

Lâm Lam càng nghĩ càng thấy khó thở, nhìn về phía xa người của Hoắc Quốc Bang đang khống chế Vương Đại và Lộc Tam, “Bây giờ có thể thả họ ra được chưa?”

“Đương nhiên.” Hoắc Quốc Bang sảng khoái trả lời, nhưng Lâm Lam lại không cảm thấy thoải mái.

...

Xe của Diêm Quân Lệnh đã tới sân bay rồi, nhưng lại nhận được điệng thoại của ba, kêu anh lập tức về nhà.

“Ba, có chuyện gì vậy?” Diêm Quân Lệnh nhíu mày nhìn đồng hồ.

“Có người tố cáo chú hai con, nói qua điện thoại không tiện, về nhà rồi nói.” Giọng cảu ông Diêm cô cùng nặng nề, khiến tâm trạng của Diêm Quân Lệnh cũng nặng nề theo.

Quả nhiên lúc đầu anh đoán không sai.

“Tôi phải về ngay lập tức.” Diêm Quân Lệnh nghiến răng nói, đành để Lý Húc quay đầu xe lại.

Về tới nhà, bầu không khí trong thư phòng ngột ngạt, “Ba, chú hai rốt cuộc có chuyện gì?”

“Vẫn là dự án Tinh Nguyệt, có người giao tài liệu lên cấp trên, chú hai con đã bị đình chỉ chức vụ để điều tra rồi.”

“Dự án Tinh Nguyệt thủ tục đầy đủ không có bất kỳ vấn đề gì.”

“Đây mới là vấn đề.” Ông Diêm trả lời.

Khuôn mặt của Diêm Quân Lệnh trở lên u ám, đúng lúc này thì điện thoại của ông Diêm reo lên, là chú hai gọi tới.

“Có chuyện gì vậy?” ông Diêm thấy lạ.

“Em cũng đang thấy lạ, tổ điều tra đột nhiên rút lui rồi.” Chú hai cũng ngạc nhiên.

Diêm Quân Lệnh lại thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện vài câu với ba, rồi vội vàng đi ra sân bay, tôi nay anh muốn cho bánh bao nhỏ một bất ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc