SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Nếu như là nửa năm trước thì Lâm Lam đã chấp nhận rồi, nhưng ngày nay cô và Thịnh Thiên hợp đồng thất bại, lại bị cắn ngược lại, hình ảnh bị ảnh hưởng, hôm nay lại bị dr vô duyên vô cớ từ chối, vậy con đường sau này của cô càng khó đi hơn rồi.

“Bởi vậy giám đốc muốn vi phạm hợp đồng sao?” Lâm Lam đứng ở đó, cả người toát lên vẻ lạnh lùng bình tĩnh, ảnh hưởng bởi tư tưởng của Diêm Quân Lệnh nên cô cũng trưởng thành nhiều.

Giám đốc nghệ thuật dr liếc nhìn Lâm Lam, “Cô Lâm định đối đầu với dr sao?”

“Nếu như chỉ một giám đốc nghệ thuật có thể đại diện dr thì coi như Lâm Lam tôi xui xẻo.” Triển lãm trang sức ngọc lần này không được trình diễn, sau này cơ hội hợp tác giữa Lâm Lam và dr e rằng rất nhỏ, nếu đã đắc tội như vậy thì có làm sao chứ?

Nói xong Lâm Lam lấy hợp đồng từ tay Tăng Tuyết, lật nhìn sơ một lượt, cuối cùng trầm giọng nói, “Căn cứ vào hợp đồng, dr vô cớ hủy ngang hợp đồng người mẫu, bắt buộc phải bồi thường gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng, cũng chỉ có 10 vạn tệ thôi. Tiền không nhiều, nếu giám đốc tự quyết, vậy thì phiền ông trả tiền bồi thường cho tôi.”

“Cho cô thể diện cô không cần phải không? Chẳng qua chỉ là người mẫu không tiếng tăm đi lên từ scandal và thế lực đen thôi sao? Mới có như vậy mà đã dựng đuôi lên rồi?” giám đốc nghệ thuật kia vừa nghe Lâm lam đòi bồi thường liền nổi giận.

“Mọi việc đều có nguyên tắc của nó, tôi chỉ là làm theo hợp đồng mà thôi.” Lâm Lam vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng.

Tăng tuyết nén cơn giận, cũng may là cô vừa chịu thiệt từ Thịnh Thiên, cho nên với dr đã ký hợp đồng hoàn chỉnh rồi.

“Xem ra các cô thật sự muốn chuốc phiền phức rồi?” giám đốc nghệ thuật tính đàn bà cũng là lần đầu gặp một người mẫu ngang bướng liền buông lời uy hiếp.

“Hợp đồng là chúng tôi ký với bộ phận quảng cáo của các ông, nếu đã muốn hủy bỏ thì cũng phải là bộ phận đã ký hợp đồng với chúng tôi tới nói chuyện chứ!”. Tăng tuyết đứng trước mặt Lâm Lam, ánh mắt tức giận, bị Thịnh Thiên ăn hiếp, bọn cô cũng không làm được gì, chỉ có thể chịu thiệt, nhưng bây giờ một tên giám đốc cỏn con lại dám không tôn trọng người khác như vậy.

“Ồ vừa hay hôm nay bọn họ không có ở đây.” Đúng là làm khó lâm Lam mà, làm sao bill lại có thể không có chuẩn bị trước chứ.

Lâm Lam nhìn đối phương, tâm trạng vui vẻ lúc sáng giờ đã không còn, “Nói đi, ông là ngườ của ai, Hàn Hinh Nhi? Tiết Ngọc? Hay là Diệp thị?”

“Tôi không hiểu cô nói cái gì.” Bill khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Lâm Lam, trong lòng ngạc nhiên nghĩ cô gái này thật thông minh.

“Nếu như đều không phải, vậy để tôi nghĩ xem.” Lâm Lam nghiêng nghiêng đầu, nghĩ đến hôm qua Trương Việt ký hợp đồng với Trần thị, “Chẳng lẽ là Việt thiếu gia?”

“Cô nói bậy gì thế? tôi chỉ là thấy nhân phẩm của cô không xứng với trang sức ngọc của dr chúng tôi.” Bill vừa nghe tới những người khác thì vẫn còn thản nhiên, nhưng vừa nghe tới Trương Việt liền có phản ứng mạnh mẽ.

Trong lòng Lâm lam cũng phần nào đã rõ, “Ồ, thì ra là Trương Việt. Ông với anh ta là bạn bè? Người yêu? Hay chỉ là qua đường?”

“Tôi...”

“Những thứ này tôi đều không quan tâm, nhưng ông đang làm khó tôi, tôi thì không cách nào phản kháng.” Lâm lam cắt lời bill, vốn dĩ không để cho ông ta có cơ hội nói chuyện.

“Cô muốn làm gì?” bill bị khí thế của lâm Lam lấn át, ông ta từ trước tới nay không hề nghĩ một cô người mẫu nhỏ bé lại xấc xược như vậy, dám nới với ông ta như vậy.

“Tôi không muốn làm gì cả, ông là vì Việt thiếu gia?vậy ông nên biết trong tay tôi có rất nhiều thứ hay ho của Trương Việt, hôm nay ông gây khó dễ với tôi, không phải là giúp anh ta, mà có thể sẽ hại anh ta, ông hiểu không?” Trước nay Lâm Lam không nghĩ bản thân sẽ nói những lời như vậy với người khác, dùng cách như vậy để giữ công việc cho mình.

Trong cảm khái cũng có chút hụt hẫng, nhưng cô biết đây là những điều mà tương lai cô sẽ phải đối mặt.

Lộc Tam và Vương Đại đứng cách 1m bảo vệ lâm lam, nhận ra cô gặp rắc rối liền đem tình hình nói cho ông chủ, sau lại phát hiện bà chủ không giống với lúc ở nhà dịu dàng ôn hòa, uy lực cũng chẳng kém ông chủ là bao.

“Cô bây giờ là đang uy hiếp tôi sao?” bill cuối cùng cũng vỡ lẽ ra một chút.

“Tôi chỉ là đang giành lấy cơ hội công việc hợp lý cho bản thân thôi.” Lâm lam lạnh lùng đáp trả.

Bill cũng là lần đầu tiên gây khó dễ người mẫu, cũng lần đầu tiên bị chế ngự, “Cô...”

“Nếu như không có vấn đề gì nữa thì tôi vào thử diễn đây.” Bill ấp ứng chữ “Cô” một hồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra từ thích hợp, Lâm lam đi lướt ngay qua ông ta vào phòng thay đồ.

“Cái cô này thật là...”

“Đừng nói tôi không nhắc nhở ông, cô ấy không phải là người mà ông có thể tùy ý khống chế đâu.” Tăng Tuyết nhân lúc bill chưa chửi thề liền cảnh cáo.

“Con mẹ nó...” bill lần đầu tiên bị hai người phụ nữ ức hiếp mà không thể phản kháng.

“Chửi ai đấy?” mới chửi được từ “Mẹ nó”, bất thình lình từ đâu ra người đàn ông xuất hiện trước mặt bill.

“Khốn kiếp, dọa chết người ta rồi, cậu từ chỗ quỷ quái nào chui ra vậy? Ngay một chút tiếng động cũng không có?” bill bị dọa hết hồn, giọng điệu đàn bà chửi rủa.

Bốp bốp bốp...

“A... cứu mạng...”

“Đại ca xin tha mạng!”

“Aaaa... đau quá, cứu mạng... đại ca, tha cho tôi đi mà...”

Bill vừa kêu lên thì bị nhét đầy miệng khăn, tiếp theo bị Vương Đại đánh túi bụi, ngoài xin tha mạng thì một chút sức cũng không có. Bị khăn nhét vào miệng nên tiếng kêu cứu cũng ú ua ú ớ, chỉ có ông ta tự nghe thấy.

Nửa tiếng sau, bill mới được mấy người nhân viên khác phát hiện, tiếc là đã bị đánh tơi tả rồi, nếu không phải là bộ tay phục đàn bà đó của ông ta thì chắc chắc chẳng ai nhận ra cả.

Lâm lam cùng mọi ngườ đi ra, nhìn thấy bill mặt mũi sưng húp thì vô cùng ngạc nhiên, quả báo nhãn tiền đến cũng thật nhanh mà.

Tăng Tuyết che miệng, nhìn lâm lam đang nhìn bill nằm dưới đất, “Ai làm vậy?”

Lâm lam nhìn xung quanh, thấy ở một góc tối vẻ mặt bình thản của Vương đại, hả hê của Lộc Tam, âm thầm nuốt nước bọt, trả lời, “Không biết nữa.”

Tăng Tuyết nhìn lâm lam nghi hoặc, lâm lam thì lại giả vờ nhìn bill nằm thảm hại trên đất, trong lòng nghĩ con nhỏ này thật tinh mắt.

Đợi bill được đưa đi viện thì mới hết xôn xao. Nhưng bảo vệ bên đó nói, lúc bill bị đánh, camera vừa hay bị vật gì đó che khuất, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Lâm lam thở phào nhẹ nhõm, âm thầm giơ ngón cái khen Vương Đại và Lộc Tam.

Lâm lam đã thay một bộ váy xẻ đuôi cá màu xanh nhạt, lộ cổ chữ v, cùng giày cao gót màu bạc, vẻ đẹp khiến người ta liên tưởng như đang ở thế giới thần thoại vậy.

“Dường như là đo ni đóng giày làm riêng cho cô vậy!” tăng tuyết phấn khích quay vòng quanh người lâm lam, đôi mắt ngạc nhiên.

“Đừng có mà khoa trương vậy chứ.” Lâm lam mỉm cười, sớm quên chuyện bị gây khó dễ lúc trước rồi.

“Tôi đâu có khoa trương. Tôi nói là sự thật.” Tăng tuyết khi lần đầu ở công ty quản lý ca sĩ thì cảm động trước khí chất thanh cao diễm lệ của lâm lam, lúc đó chỉ đơn giản nghĩ cô bé này thật đẹp, không phải vẻ đẹp dễ thương mà mang một vẻ đẹp cổ điển, càng ngắm càng không chán.

Lâm lam cười nhỏ nhẹ, cũng không trả lời, nhìn về trang sức mà ekip cầm trong tay, cũng chính là bộ sưu tập mới mùa đầu tiên của dr, kiểu đầu tiên mà lâm lam trình diễn là một chiếc nhẫn kim cương.

“Myheart, một lòng một dạ yêu em.”lâm lam nhìn chiếc nhẫn kim cương hình trái tim lóng lánh đó thì thầm, bỗng nhớ tới cô và Diêm Quân Lệnh kết hôn lâu như vậy hình như hai người chưa đeo qua nhẫn kim cương.

Thời gian đầu hoàn toàn để ý, về sau nhiều chuyện xảy ra, cũng không có mong muốn như vậy, lúc này nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên tay, trong lòng Lâm Lam có chút khát vọng mong manh.

Bình luận

Truyện đang đọc