SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Thấy Lâm Lam cuối cùng cũng nghiêm túc với vấn đề của anh, Diêm Quân Lệnh thở phào nhẹ nhõm xoa đầu của cô: “Như này mới ngoan chứ, tết nguyên đán cùng anh về nhà.”

“Không phải là sau tết sao?” Lâm Lam lùi về sau, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ cảnh giác.

“Sợ gì chứ, người nhà anh đâu có ăn thịt em, hơn nữa tết dương lịch thì cũng là tết. Mẹ anh đã ra lệnh, nếu như không mang con dâu về thì bà sẽ giết chết anh.” Nghĩ đến lời của mẹ, Diêm Quân Lệnh cũng cảm thấy đôi chút sầu não, dù sao thì bây giờ anh cũng là chủ tịch Đỉnh Thành, là nhân vật hàng đầu của giới giải trí, hơi một tí lại bị mẹ uy hiếp, cũng rất bất lực.

“Mẹ anh rất khó tính ư?” Nghe những lời này của Diêm Quân Lệnh, cô càng lo lắng hơn.

Diêm Quân Lệnh sửa lại: “Là mẹ của chúng mình.”

“Em có thể từ chối không?” Lâm Lam thật sự có chút sợ hãi.

“Không được.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.

Lâm Lam nằm phịch lên giường, đột nhiên cảm nhận được khó khăn của cuộc đời con người. Nếu không tính hôm nay thì chỉ còn 5 ngày là đến tết nguyên đán. Lâm Lam thở dài: “Xem ra em chỉ còn cách tuân mệnh.”

“Quà anh đã giúp em chuẩn bị rồi, chỉ cần theo anh về là được.” Diêm Quân Lệnh vò đầu Lâm Lam, mái tóc mềm như nhung ấy, xoa tay lên cảm thấy rất thoải mái.

“Anh nghĩ em là Vượng Tài hả?” Lâm Lam dịch sang một bên, ghét bỏ ai kia, trong lòng vẫn đang lo lắng việc gặp bố mẹ chồng.

Diêm Quân Lệnh buồn cười: “Giờ em đã lo lắng như vậy rồi, đến khi đó thì phải làm sao?”

“Em làm sao biết được chứ?” Lâm Lam nói rồi lăn người sang một bên giường, biểu cảm làm nũng đầy tủi thân.

Diêm Quân Lệnh nhìn thấy mà xót xa, khẽ vỗ cạnh giường: “Bánh bao nhỏ, lại đây.”

“Em phải gọi điện cho chị Tuyết, anh có phải là nên về rồi không?” Lâm Lam leo về phía bên kia giường, tựa đầu đuổi anh về.

“Thật không có lương tâm mà, nhận quà xong là đuổi người?” Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, không còn lời nào để nói.

“Vậy anh còn định làm gì? Người tình đầu của anh còn đang đợi anh kìa.” Lâm Lam giữ khoảng cách nửa mét với Diêm Quân Lệnh, can đảm phản kháng.

“Hừ.” Nghe thấy lời này của cô, Diêm Quân Lệnh hừ nhẹ một tiếng: “Tin tức cũng nắm rõ nhỉ, việc này cũng biết rồi à?”

“Anh còn muốn giấu em?” Giọng điệu của cô có chút chua xót.

“Chuyện không đáng nói thì không cần thiết phải nói.” Diêm Quân Lệnh phát hiện bản thân thực sự có chút sơ suất trong việc này, Trần Văn đích thực là mối tình đầu của anh, có điều ba năm về trước Trần Văn vì muốn phát triển sự nghiệp nên đã rời đi. Khi đó vì là tình đầu nên anh cảm thấy có đôi chút thất bại, nhưng không đến nỗi tổn thương, mối tình cũ này càng không đáng nói ra.

Đàn ông thường hay tuyệt tình, nhưng đó chỉ vì chưa gặp được cô gái khiến anh ta yêu sâu đậm.

“Thật sao?” Lâm Lam có chút không tin.

“Thật mà.” Diêm Quân Lệnh nhìn vào bánh bao nhỏ đang cãi bướng, cũng hết sức nhẫn lại.

Lâm Lam mừng rỡ, tiến đến hôn vào môi Diêm Quân Lệnh như một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Thế còn tạm được.”

“Ngốc ạ.” Thấy cô như vậy, Diêm Quân Lệnh không nhịn được yêu chiều trêu cô, kết quả làm cho Lâm Lam nhe nanh múa vuốt, chủ tịch Diêm của chúng ta làm sao có thể để một bánh bao nhỏ bắt nạt được, chẳng mấy chốc đã mang Lâm Lam ra trừng trị.

Mấy ngày tiếp theo, ngoài đi tới các sàn diễn lớn ra, có thời gian Lâm Lam sẽ đến bệnh viện, thi thoảng cô cũng lo lắng Lỗ Trấn Hải biết cô đã làm hỏng chuyện lớn của ông ta, nhưng trong hai ngày liền cũng chưa thấy Thành Thiên làm gì cô nên cũng quên luôn chuyện này.

Năm ngày trôi qua nhanh chóng, ngày đầu tiên của tết dương lịch, Lâm Lam ngồi trên chiếc Maybach trông khiêm tốn mà xa hoa của Diêm Quân Lệnh, đi gặp bố mẹ chồng trong tâm trạng thấp thỏm không yên.

Mặc dù không phải lần đầu tiên trong đời, nhưng lần trước để lại ám ảnh quá lớn nên lần này cô càng căng thẳng hơn.

Trên đường Lâm Lam ngồi nghiêm chỉnh, mắt mũi dí sát vào nhau, dáng vẻ này khiến cho Diêm Quân Lệnh suýt chút nữa ôm bụng cười, tiện thể thông báo tin cho gia đình: “Con mang con dâu về nhà, bố mẹ háo hức nhẹ nhàng tình cảm chút, lì xì cũng nhiều chút.”

Người nhà anh rất mong chờ anh mang con dâu về, không ngờ rằng dưới sự uy hiếp của mẹ, cuối cùng anh cũng chịu dắt cô về rồi. Không chỉ có bố mẹ Diêm Quân Lệnh, còn có hai người cao tuổi, ngay cả em gái rất ít khi xuất hiện cũng dành thời gian về gặp chị dâu.

Cả nhà nhận tin của Diêm Quân Lệnh, tạo thành một đợt châm biếm: “Háo hức là chuyện có thể hiểu được, nhẹ nhàng tình cảm là cái quỷ gì? Nhưng tốt xấu gì cuối cùng anh chàng cũng dắt con dâu giấu tận nửa năm trời về nhà, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

Đợi đến khi Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đến nhà, vừa đúng năm giờ. Lâm Lam không ngờ rằng, xe vòng qua đoạn đường phồn hoa nhất Bắc Kinh đi vào một con ngõ nhỏ, cô khi đó mới nhận ra nhà Diêm Quân Lệnh còn giàu có hơn cô tưởng tượng, nơi ở lâu đời ấy lại có thể mang kiến trúc tứ hợp viện.

Không giống kiểu tứ hợp viện sơ sài trước đây, nhà họ Diêm vừa bước vào là cách sắp xếp đặc biệt với rừng cây ở phía bắc, mặt trước dùng để tiếp đón, còn mặt sau dành làm nơi ngủ nghỉ, một hồ ba núi gần gũi với thiên nhiên, phía trước là phòng khách, phía sau là phòng ngủ, tạo thành cấu trúc đối xứng với nhau, bên trong mang hơi hướng cổ xưa, còn có thể nghe được tiếng nước từ hồ, lá trúc xanh mướt, khiến cho mùa đông ở Bắc Kinh cũng biểu lộ ra mấy phần dạt dào cảm xúc, khác hẳn những thứ mộc mạc bên ngoài.

Lâm Lam có chút do dự: “Là đây sao?”

“Bà nội luôn thích kiểu nhà tứ hợp viện nên lúc còn trẻ ông nội đã mua căn này, qua mấy lần sửa mới thành được hình dáng như vậy.” Diêm Quân Lệnh bình tĩnh giải thích.

Lâm Lam ngạc nhiên, nhưng có thể hiểu được, tại Bắc Kinh mười mấy hai mươi năm về trước căn nhà tứ hợp viện này không có giá cao như bây giờ, nghe nói có căn còn được thổi lên giá 100 triệu tệ, chỉ nhì căn của nhà họ Diêm thôi, sợ là cũng bị dọa đến đơ người rồi.

“Vào đi, ông bà nội đang đợi.” Diêm Quân Lệnh dắt tay Lâm Lam đi tiếp vào trong, Lâm Lam thu lại bộ dạng ban nãy của mình, cùng Diêm Quân Lệnh bước vào bên trong.

Thiết kế bên trong đồng nhất với phong cách ở bên ngoài, mang đậm nét cổ điển, bên trong vườn còn có mùi hương hoa thoang thoảng, khiến cô cảm thấy thật thoải mái.

Lâm Lam hít thật sâu, có chút bất ngờ vui vẻ hỏi Diêm Quân Lệnh: “Là hương hoa mơ sao?”

“Ừm, bà nội thích hoa mơ, ông nội liền trồng những thứ này trong vườn, chính ở phía sau ngọn núi giả này.” Diêm Quân Lệnh nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, không còn lo lắng như trước đó.

“Là thật sao?” Lâm Lam đã từng nhìn thấy một rừng hoa mơ tại ngoại ô vào cuối năm, hương thơm vẫn lưu luyến lòng người như vậy, thêm vào việc chúng nở rộ trong cái rét của mùa đông nên cô đặc biệt yêu thích. Đáng tiếc là đô thị hóa làm nhiều nơi không còn hoa mơ nữa, nhất là phương bắc.

“Lát nữa anh dẫn em đi xem.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền dắt Lâm lam vào trong nhà, bốn vị trưởng bối nhà họ Diêm đang ngồi ngay ngắn thẳng hàng bên trong, còn có em gái Diêm Như Tuyết của anh nữa.

Lâm Lam bị tình thế này dọa chết khiếp, vội vàng cung kính biếu quà, còn không đợi cho Diêm Quân Lệnh giới thiệu, đã chuẩn bị sẵn câu nói: “Con chào ông bà, bố mẹ, chào em gái.”

Khóe môi Diêm Quân Lệnh thoáng co rút, khi nãy anh thấy cô ngốc này không còn căng thẳng nữa, nào ngờ vừa ra trận đã lộ đuôi rồi, chỉ có điều không phải anh đã nhắc trước mọi người phải nhẹ nhàng nhiệt tình rồi sao? Cứ thế ngồi xuống không phải muốn dọa bánh bao nhỏ mất hết tinh thần sao?

“Khụ khụ khụ...” Ông cụ thấy cô bé vừa bước vào đã làm liên tiếp các kiểu chào hỏi, khẽ ho một tiếng: “Cô bé đừng lo lắng, người nhà họ Diêm không phải hổ, không ăn thịt người.”

“Dạ.” Lâm Lam nghẹn lời, đáp lại một tiếng, theo bản năng nhìn sang Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh đảo mắt: “Hổ cũng có thể ăn thịt em?” Nói xong nhìn về phía mọi người: “Con dâu đã mở lời, mọi người cũng có biểu hiện chút đi?”

“Hứ, thằng oắt con này!” Bố Diêm Quân Lệnh nói khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lam, từ từ rút lì xì ra: “Cô bé, lại đây.”

Mặt Lâm Lam liền đỏ lên, dễ dàng được nhận lì xì như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc