SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Diêm Quân Lệnh ôm người trong lòng mình, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Thẩm Hoằng bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, líu lưỡi không nói nên lời, nhưng càng vô lý hơn là đại ca vì cô gái này, mà huy động của cả đoàn người lái trực thăng, cái này nhưng là một giờ đến sáu giờ mới thôi, kết quả bị Diêm Quân Lệnh lạnh lùng dọa chạy mất.

Chờ Lâm Lam băng bó vết thương sau, Diêm Quân Lệnh cần thận đặt cô lên giường, rồi cùng mọi người ra khỏi phòng.

“Diêm đại ca, cậu với cô gái này là sao?” Thẩm Hoằng bây giờ cũng không tin việc này là thật.

“Là chị dâu.” Diêm Quân Lệnh liếc Thẩm Hoằng, chỉnh lại xưng hô.

Thẳm Hoằng rắm rối, cuối cùng tuân lệnh “Hiểu rõ.”

“Việc giao cho cậu thế nào rồi?” Mặc dù Lâm Lam muốn dựa vào bản thân, nhưng Diêm Quân Lệnh cũng không thể khoanh tay nhìn, chuyện tối qua đã nhờ Thẩm Hoằng điều tra rồi.

“Cái này... tôi bây giờ đi.” Thẩm Hoằng gõ đầu mình, quả nhiên là uống rượu nhỡ việc rồi, nhìn ánh mắt như muốn giết người của Diêm Quân Lệnh lập tức trượt nhanh ra ngoài.

Lúc này bên ngoài truyền vào một tiếng động lớn, Diêm Quân Lệnh cau mày hỏi “Chuyện gì?”

“Một người tự dưng là học trưởng của Lâm tiểu thư muốn lên thăm.” Cô ý tá mới cẩn thận nói.

“Được.” Vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ tới cuộc gọi vào buổi sáng kia của Lâm Lam, cuối cùng đổi ý.

Trần Hạn Vũ được thả ra, gấp gáp chạy lên nhưng không thấy Lâm Lam, mà lại thấy một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đứng đó, nghi hoặc “Xin hỏi Lâm Lam và chú Lâm ở phòng bệnh nào?”

“Bọn họ đang nghỉ ngơi, có chuyện gì nói thẳng với tôi.” Diêm Quân Lệnh một tay nhét vào túi quần, mặt thờ ơ lạnh lùng đối mặt với người lạ trước mắt.

“Anh là?” Trần Hạn Vũ ngạc nhiên.

“Không cần biết.” Diêm Quân Lệnh lãnh đạm nhìn người trước mắt, nếu như không phải vì đối phương từng giúp đỡ nha đầu, anh sẽ không cho đối phương bước vào.

Trần Hạn Vũ chưa bao giờ thấy qua người đàn ông nào bá đạo hách dịch như vậy, sắc mặt có chút khó coi, ngay lúc này Lâm Lam từ phòng bệnh bước ra “Học trưởng?”

“Anh coi tin tức, em và chú thế nào rồi?” Trần Hạn Vũ nhìn thấy Lâm Lam, gấp gáp hỏi.

“Vẫn ổn ạ, học trưởng anh làm sao đến đây?” Lâm Lam ngủ không ngon giấc, từ cơn ác mộng tỉnh lại nghe tới động tĩnh bên ngoài, không ngờ là Trần Hạn Vũ tới.

“Số liệu so sánh trong video anh đã gửi đến văn phòng trường, cũng gửi bảo sao cho phòng giáo vụ rồi, em yên tâm, mọi việc đến rất công tâm.” Trần Hạn Vũ kiên định nói.

“Cảm ơn học trưởng Trần.” Lâm Lâm rất cảm ơn trong chuyện này vẫn có người tin tưởng mình.

“Chân không tốt thì nằm đi, ai cho em chạy ra ngoài như vậy hả?” Lâm Lam mới nói xong, Diêm Quân Lệnh không hài lòng mắng.

Trần Hạn Vũ không hiểu nhìn Diêm Quân Lệnh “Anh nói cái gì vậy?”

“Suýt nữa thì quên, giới thiệu một chút.” Lâm Lam bước tới cạnh Diêm Quân Lệnh “Đây là chồng của em, Diêm Quân Lệnh.” Sau đó chỉ về phía Trần Hạn Vũ “Quân Lệnh, anh ấy là học của em, đại thần của khoa máy tính, trò chơi điện tử đang nổi tiếng nhất bây giờ là do anh ấy phát minh.”

“Ừm.” Diêm Quân Lệnh chỉ lãnh đãm ừm một tiếng, trong lòng không vui, giới thiệu tên của mình chỉ một câu, mà giới thiệu người khác nhiều lời như vậy. Nhưng đối với việc Lâm Lam công khai anh là chồng cô ấy, Diêm Quân Lệnh cũng không muốn tính toán với nha đầu này nữa.

So với sự lãnh đạm của Quân Lệnh, Trần Hạn Vũ lại không có bình tĩnh như vậy “Em..kết hôn?Nhưng em và..?”

Lâm Lam biết Trần Hạn Vũ muốn nói cái gì, cười gượng “Chuyện dài lắm.”

“Vậy không cần nói nữa.” Diêm Quân Lệnh cắt ngang lời Lâm Lam, Sau đó quay đầu nói với người bên cạnh “Ăn chút gì đó rồi ngủ, lúc nào ba tỉnh anh gọi em.”

“Học trưởng...”

“Anh không sao.” Lâm Lam có chút ngại, Trần Hạn Vũ vui vẻ trả lời.

Cửa thang máy mở, Thẩm Hoằng chưa bước ra đã nói “Tìm được rồi, video gốc đã thu lại rồi, chuyện tôi làm cậu cứ yên tâm. Cục du lịch cũng đã gửi thư cho luật sư nói rõ tình hình rồi. Ai, chị dâu tỉnh rồi?”

Lâm Lam lần đầu gặp Thẩm Hoằng, nghe tới cậu xưng hô chị dâu, ngại ngùng nhìn Diêm Quân Lệnh.

“Không cần quan tâm cậu ta.” Diêm Quân Lệnh rất không khách khí nói, sau đó nhìn Thẩm Hoằng “Việc xử lý xong rồi, còn đứng đây làm gì? Cậu không bận à?”

“Tôi thao, đau lòng quá. Có vợ liền không cần anh em nữa, chị dâu, chị quản chặt cậu ta nha!” Thẩm Hoằng vừa nghe, liền ôm ngực vẻ mặt thống khổ nói.

Lâm Lam bị chọc cười, nhưng chỉ cảm ơn nói “Chuyên hôm nay cảm ơn cậu.”

Mặc dù không biết Thẩm Hoằng là người như thế nào, nhưng dựa theo ý lúc nãy người kia nói, Lâm Lam cũng hiểu được, chuyện phiền phức ngày hôm nay đều là nhờ người này giải quyết.

“Em mới không dám, nhưng nói chồng chị đừng có uy hiếp em thế là được.” Nói xong Thẩm Hoằng vẫy tay chào rời đi.

Trần Hạn Vũ hoàn toàn bị sock, anh không quen Diêm Quân Lệnh, nhưng biết Thẩm Hoằng. Là con trai thứ hai của Thẩm Gia, nổi tiếng là gia tộc quyền quý, nhưng cũng rất thủ đoạn, mấy năm nay ở Tấn Thị rất nổi tiếng, ngay cả thị trưởng cũng phải nể anh ta ba phần. Mà người trước mắt, lại có thể sai bảo anh ta như vậy.

Lần này Trần Hạn Vũ không biết làm sai đối mặt với Diêm Quân Lệnh, càng làm anh ngạc nhiên hơn Lâm Lam mà lại là vợ của người đàn ông này. Mà nhìn hành động vừa này của anh, hình như có chút vụng về rồi.

Lâm Lam dùng ánh mắt xin lỗi tiễn Trần Hạn Vũ, rồi nhìn Diêm Quân Lệnh “Anh tìm ra video gốc rồi?”

“Chuyện này em không cần lo lắng, anh có cách xử lý.” Diêm Quân Lệnh không muốn can thiệp nhanh như vậy, nhưng hiện tại hối hận không can thiệp sớm hơn.

“Cảm ơn.” Không muốn ỷ lại vào Diêm Quân Lệnh, nhưng cuối cùng vẫn phải ỷ lại vào người đàn ông này, Lâm Lam cảm thấy bản thân mình quá vô dụng rồi.

Cô quá yếu ớt rồi, yếu ớt đến mức ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ nổi, đừng nói đến chuyện bảo vệ ba.

“Chúng ta bây giờ không cần phải khách khí như vậy.” Lâm Lam vừa nói xong, ngón tay dài của Diêm Quân Lệnh đặt lên môi cô, thấp giọng tuyên bố.

“Vâng.” Lâm Lam vâng một tiếng, nhưng trong lòng nói với chính mình, sẽ có một ngày cô sẽ trở nên thật mạnh mẽ, không cần mỗi lần rơi vào tình cảnh này phải cầu cứu anh ta nữa.

Nhưng cô cũng rất cảm kịch, cảm ơn vì anh đã luôn sẵn sàng giúp đỡ cô.

Chỉ là bây giờ Lâm Lam vẫn không hiểu được, Diêm Quân Lệnh đối xử với cô tốt như vậy là vì cái gì. Từ nhỏ Lâm Lam biết được, ngoại trừ ba cô không có ai có thể vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô.

Ngày trước đã từng tin tưởng Trần Lâm Kiệt, cuối cùng bị phản bội thê thảm như vậy, cô không dám lại nhẹ dạ cả tin như vậy nữa.

“Anh biết em đang nghĩ cái gì, nhưng bây giờ tôi lệnh cho em không được nghĩ cái gì nữa gì nữa. Hiểu không?” Nhìn thấy vẻ mặt bất an của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh bá đạo ra lệnh.

Lâm Lam gật gật đùa, thấy Diêm Quân Lệnh giúp mình gấp gọn chăn, bỗng nhiên thì thầm nói “Đừng đói xử tốt với tôi như vậy, tôi sẽ tưởng thật đó.”

“Vậy là thật.”

“Nhưng không có người nào mà có thể tốt với một người khác như vậy.” Lâm Lam không nghĩ tới Diêm Quân Lệnh sẽ nghe tới, còn trả lời mình, tiếp tục nói thầm.

“Không có ai dám nói trước tương lai, vậy nên chúng phải sống cho hiện tại.”

Bình luận

Truyện đang đọc