SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Đến Hàn Thành là lúc 5 giờ chiều, nhưng thật không may, nhóm Lâm Lam lại gặp phải Hàn Hinh Nhi.

Tăng Tuyết hất mái tóc ngắn lên, trợn ngược mắt, điệu bộ không thoải mái nói: “Đúng là âm hồn không tan.”

Lâm Lan đã đoán ngay được, không chỉ tại sân bay này, mà buổi trình diễn ngày mai e rằng cũng sẽ phải đối mặt với Hàn Hinh Nhi.

Ngay sau đó, người do công chúa Saya phái đã đến đón họ. Quả nhiên không ngoài dự đoán Hàn Hinh Nhi cũng có mặt ở đó, nhưng thực tế đám tùy tùng của cô ta quá đông nên đành phải phân xe ra về khách sạn.

Điều đáng ngại hơn là phòng khách sạn của Hàn Hinh Nhi lại ở ngay đối diện phòng Lâm Lam.

Tăng Tuyết nhịn không nổi, hung hăng xông tới hỏi Hàn Hinh Nhi: “Cô cố ý có phải không? Nhất định là cố ý đây mà!”

“Tôi không hiểu cô đang nói cái quái gì, buổi trình diễn thời trang của công chúa Saya, cô ta có thể tham gia, tại sao tôi không thể đến? Còn nữa khách sạn là do người của công chúa Saya sắp xếp đó, không liên quan tới tôi?” Hàn Hinh Nhi vênh mặt ngạo mạn nói với Tăng Tuyết.

So với nữ sinh thì Tăng Tuyết không thấp lắm, nhưng so với kiểu đeo guốc cao tới mấy chục phân như Hàn Hinh Nhi, thì giống như một người lùn, chịu cảnh tương phản như vậy, đột nhiên bất lực vô cùng: “Đừng cho rằng chúng tôi không biết những thủ đoạn của cô sắp đặt, Hàn Hinh Nhi coi như cô làm nhiều chuyện, cũng chỉ là những chuyện hèn hạ...”

“Chị Tăng!” Lâm Lam nhìn thấy Tăng Tuyết nóng vội quá, hét lớn, không cho Tăng Tuyết nói tiếp. Ân oán giữa cô và Hàn Hinh Nhi dù có đậm sâu đi nữa, hiện đang ở nơi do chính công chúa Saya sắp xếp, nếu như bị người khác nghe được thì chẳng phải khó coi sao.

Huống hồ Hàn Hinh Nhi tồi tệ thế nào, cũng không phải họ có thể đánh giá.

“Chị... xin lỗi Tiểu Lam, chị về phòng trước.” Tăng Tuyết vội đáp, tỏ vẻ biết mình có lỗi, chớp nhoáng đã vào phòng khách sạn.

Lối hành lang chỉ còn lại Hàn Hinh Nhi và Lâm Lam.

Hàn Hinh Nhi nhìn chằm chằm vào Lâm Lam: “Là cô nói có đúng không? Lâm Lam cô đúng là đạo đức giả, mồm nói một đằng, nhưng lại làm một nẻo, tôi đê tiện, thì cô là cái thứ gì?”

“Dù cô tin hay không, tôi chưa hề nói gì cả.” Về sự việc trong bệnh viện, dù thế nào Lâm Lam cũng không kể cho ai biết, cho dù là dì Hàn hỏi cô cũng không mở miệng, cô không hổ thẹn với bản thân.

“Cô chưa nói sao? Tôi không tin, nếu như cô chưa nói gì tại sao cô ta lại...” Hàn Hinh Nhi đang nói dở thì không nói tiếp được nữa.

Lâm Lam thở dài: “Không phải có những chuyện cô muốn giấu kín là có thể giấu được, tôi vẫn là câu nói đó, cô hãy bảo vệ tốt bản thân thì hơn.”

Nói xong, Lâm Lam liền tiến thẳng vào phòng của mình, cô thực sự không biết phải đối mặt với Hàn Hinh Nhi thế nào. Hai người từng tốt với nhau như vậy, thành ra như ngày hôm nay, ở giữa còn bị ngăn cách bởi cái chết của Trần Lâm Kiệt, giống như một nút chết.

“Tiểu Lam sau này em đừng để ý đến cô ta nữa, không cần phải như vậy.” Lâm Lam vừa bước vào phòng, Tăng Tuyết giận dữ nói.

Lâm Lam gật đầu: “Vâng, em biết rồi. Nhưng mẹ cô ta cũng thật đáng thương, luôn bảo em không nên tính toán với cô ta, em cũng không còn cách nào khác.”

“Em nói xem mẹ của Hàn Hinh Nhi có phải là mắc bệnh không? Sao cứ suốt ngày gọi điện cho em, thà để em tha thứ cho hàn Hinh Nhi, còn không bằng để bà ta tự dạy dỗ con gái của mình.” Tăng Tuyết vẫn luôn cảm thấy mẹ Hàn Hinh Nhi quấn lấy Lâm Lam chính là mưu kế của Hàn Hinh Nhi.

“Không được nói như vậy, Hàn Hinh Nhi đã lớn rồi, mẹ cô ta nếu như thực sự có thể quản thúc cô ta, thì đã không nôn nóng tìm mọi cách cứu vãn.” Lâm Lam cũng không nghĩ nhiều về những phản ứng của mẹ Hàn Hinh Nhi.

“Chỉ có em là đồ ngốc thôi!” Tăng Tuyết thở dài than vãn, nhưng không nói nhiều, nhanh chóng đi sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị đi ăn tối.

Trong phòng của Hàn Hinh Nhi.

Chu Vũ không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Hàn Hinh Nhi: “Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

“Ừm.” Hàn Hinh Nhi không mấy hứng thú với những việc Chu Vũ đã làm, chỉ cần khiến cho Lâm Lam không thể tham gia buổi trình diễn đầu tiên của công chúa Saya là được rồi.

Lúc đầu trong buổi tiệc tối Lâm Lam nhất quyết thề rằng cô ta sẽ tham gia, đến nay nếu như buổi trình diễn đầu tiên bị đứt đoạn, chắc chắn rằng không chỉ công chúa Saya mà cả Hathaway cũng có ý kiến với cô ta.

Chỉ cần những người đó có ý kiến với Lâm Lam, vậy thì sau này cơ hội của cô sẽ càng nhiều rồi.

“Cô Hàn, xin cô yên tâm, lần này nhất định không xảy ra sơ hở gì.” Ngũ quan của Chu Vũ cũng không tồi, nhưng giọng nói so với cái tên Chu Vũ Vy của cô ta chỉ kém một chữ lại chênh lệch khá xa, lại thêm lòng dạ hẹp hòi, do vậy tướng mạo cay nghiệt. Ngay lúc này nói cái gì mà không chút sơ hở với Hàn Hinh Nhi, cũng có vẻ như có cảm giác rất mờ ám.

Hàn Hinh Nhi không nói thêm gì nữa, trang điểm thêm, chuẩn bị đi nhà ăn ăn tối.

Bên đó Lâm Lam cũng chuẩn bị gần xong rồi, lúc ra khỏi phòng còn đụng phải nhóm Hàn Hinh Nhi. Nhưng lần này hai người đều không thèm để ý đối phương, đi thẳng qua mặt.

Đến nhà ăn, hai người cũng ngồi cách mấy bàn.

Lâm Lam lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại, đến thời điểm này Diêm Quân Lệnh vẫn chưa hề gửi một tin nhắn hay gọi một cú điện thoại nào cho cô. Điều này khiến cô càng lúc càng giận, nếu là sự thô lỗ của người đàn ông trước đây thì cô còn có thể hiểu cho. Như lúc này đây Lâm Lam đã thật sự bực bội.

“Thưa cô, nước cam ép của cô đây ạ.” Vào lúc tâm trí Lâm Lam bị phân tán, nhân viên phục vụ mang đến một cốc nước uống, Lâm Lam chẳng thèm nhìn, liền nhấc lên uống luôn một hơi.

Tăng Tuyết ngồi bên cạnh cũng không để tâm lắm, từ lúc xuống máy bay mở máy, đã hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có cả vô số tin nhắn đe dọa. Tăng Tuyết dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng điên tiết của Thẩm Hoằng, đang do dự không biết phải làm sao thì đối phương đã gọi đến.

Không còn cách nào khác Tăng Tuyết đành để điện thoại ở chế độ im lặng.

Nhưng khi điện thoại im lặng, thì trong lòng cô ấy lại không yên.

Hai người cùng ngồi ăn cơm, nhưng mỗi người một tâm tư, không nói nổi mấy câu. Đến khi ăn xong rồi cũng lặng lẽ đi lên lầu, sau đó chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang ngày mai.

Nhưng khi Lâm Lam và Tăng Tuyết rời khỏi bàn ăn được một lúc không lâu, thì người phục vụ lúc nãy vội vã thu dọn cốc, liền quay sang làm ám hiệu OK với Chu Vũ bên đó.

Chu Vũ đắc ý cười nhạt, ghé vào tai Hàn Hinh Nhi thì thầm: “Cô Hàn, việc đã thành công rồi.”

Hàn Hinh Nhi đẩy Chu Vũ một cách bình tĩnh: “Có gì nói hẳn hoi xem nào, đừng xì xào bên tai.” Nói xong Hàn Hinh Nhi vứt ngay miếng bít tết ăn dở xuống, tâm trí phiền muộn ra ngoài đi dạo.

Mặc dù sau vụ việc Lỗ Trấn Hải có cho cô ta uống loại thuốc vô cùng lợi hại, vết sẹo trên cơ thể mới qua vài ngày kiên trì thoa thuốc đã nhạt đi rất nhiều, lại dùng phấn che đi cũng không nhìn ra được.

Nhưng tâm trạng Hàn Hinh Nhi vẫn rất tệ, đặc biệt là khi nghĩ đến tình cảnh ngược đãi của Lỗ Trấn Hải. Trước đây cô ta đã từng nghe nói không ít người chức cao trong ngành có sở thích quái dị, nhưng không ngờ bọn họ chơi đến mức này, vốn không xem họ là phụ nữ.

Nghĩ đến nỗi đau đó, toàn thân Hàn Hinh Nhi chợt run rẩy. Nhưng cũng vào thời gian đó Lỗ Trấn Hải cũng đã thực hiện không ít lời hứa với cô ta, ví dụ như đăng trên trang nhất tạp chí tháng mười một của “Theman”, và cả buổi trình diễn thời trang của công chúa Saya hiện tại.

Còn hứa rằng, nếu sau này biểu hiện tốt sẽ giúp cô ta giành được giải thưởng siêu mẫu hot nhất của năm trong toàn quốc, đến lúc đó địa vị của cô ta so với bây giờ không thể so sánh nổi.

Sự cám dỗ này quá thu hút đối với một người đang khao khát trở nên nổi tiếng như Hàn Hinh Nhi, nhưng cái giá phải trả quá lớn. Hàn Hinh Nhi sờ vào bụng dưới của mình, lúc đầu cô ta dụ dỗ lừa Trần Lâm Kiệt rằng mình đã mang thai với anh ta, lúc đó muốn anh ta vứt bỏ Lâm lam, một lòng với cô ta. Sau cùng chỉ vì ngăn cản Trần Lâm Kiệt đi cứu Lâm Lam mà giả vờ bị xảy thai.

Hàn Hinh Nhi lúc đó hoàn toàn không ngờ rằng, bản thân cô ta sẽ có ngày thật sự gặp báo ứng. Đứa trẻ trong bụng lại chính là con của Lỗ Trấn Hải, nhưng cô ta biết rõ người đàn ông này sẽ không để cho đứa trẻ này được sinh ra.

Hơn nữa bản thân Hàn Hinh Nhi cũng không cho phép nỗi nhục nhã này tồn tại, cũng giống như việc mẹ cô ta không nên sinh ra cô ta, cô ta cũng nghĩ đứa trẻ trong bụng không nên được sinh ra.

Bất luận như thế nào, cô ta sẽ đi phá bỏ cái thai này, hơn nữa còn phải xứng đáng với những gì cô ta đã bỏ ra. Hàn Hinh Nhi căm hận nghĩ, viền mắt liền đỏ lên.

Chu Vũ đứng cách Hàn Hân Nhi không xa, cô ta không biết Hàn Hinh Nhi đang nghĩ gì, chỉ biết rằng hôm nay nếu cô ta đạt được mục đích thì sẽ chính thức trở thành nhân viên của Thành Thiên.

Trong phòng khách sạn, Lâm Lam không hề biết những mối nguy hiểm sớm đã có kẻ lên kế hoạch.

Bình luận

Truyện đang đọc