SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Lâm Lam thầm nói trong lòng, cúi xuống là con trai, ngẩng lên là chồng, đời người vô thường, khiến người ta càng trân trọng người bên cạnh mình hơn.

Tiểu Sư Tử ăn uống no say, vừa đặt lên giường là ngủ thiếp đi, không cần phải dỗ dành.

Diêm Quân Lệnh nhìn vẻ không mấy tiến bộ của con trai, mắng yêu, “Đồ hư hỏng.”

“Cũng là con trai của anh đấy.” Lâm Lam mỉm cười đáp lại, nhưng lại nghĩ tới điều gì liền nói, “Đoàn làm phim sao lại xuất hiện bên bờ sông nhỉ? Lẽ nào bọn họ vẫn còn quay?”

“Lát nữa anh đi hỏi bọn họ.” Diêm Quân Lệnh gật gật dầu, trước đây anh có biết họ đi theo ghi hình, nhưng tối qua ở bờ sông Srilanka quay được bao nhiêu anh cũng không chắc chắn.

“Ừm.” Lâm Lam gật đầu, cô không muốn cuộc sống riêng tư của mình bị phơi bày cho giới truyền thông, đặc biệt là chuyện hôm nay sẽ dẫn tới nhiều thứ không hay.

Nhưng mà vẫn không đợi Diêm Quân Lệnh ra ngoài, đoàn làm phim đã đến tìm trước rồi.

Nữ đạo diễn gõ cửa phòng bệnh, tâm trạng có chút thấp thỏm lo âu, lần ghi hình này dù gì cũng là cô đạo diễn chính, giờ đây đã làm kinh động đến cả bộ đội đặc chủng rồi, nội dung quay lại quá nhạy cảm, nên cô cũng rất căng thẳng.

Hôm nay vừa tới bệnh viện bộ đội đặc chủng liền tịch thu máy quay của bọn họ, cô chỉ đành tới tìm Diêm Quân Lệnh.

“Mời vào.” Tiếng gõ cửa vang lên, Diêm Quân Lệnh trầm giọng nói.

“Boss đại, tiểu Lam.” Nữ đạo diễn bước vào, nhỏ nhẹ chào hỏi.

Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nhìn ra, “Có chuyện gì không?”

“Là thế này, máy quay của chúng tôi bị người của bộ đội đặc chủng thu giữ rồi, boss đại ngài xem có thể giúp chúng tôi... có cần...” nữ đạo diễn nói vẻ không tự tin.

Lâm Lam hơi nghi ngờ, máy quay bị tiểu Lôi bọn họ thu sao?

“Cái này cô nên hỏi thiếu tướng bộ đội đặc chủng, tìm tôi có ích gì.” Giọng của Diêm Quân Lệnh lạnh như băng, hoàn toàn không dịu dàng như lúc nói chuyện với Lâm Lam.

“Tôi tìm rồi, thiếu tướng Khương nói tôi tới gặp ngài.” Nữ đạo diễn đau khổ nhìn Lâm Lam cầu xin giúp đỡ.

Thời gian này phụ trách quay phim, nữ đạo diễn sớm đã phát hiện, Diêm boss đại với ai cũng lạnh như băng, nhưng riêng với Lâm Lam lại dịu dàng nghe lời, đúng là người chồng mẫu mực.

Cộng thêm buổi họp báo lần trước trợ lý Lý châm biếm vị này là chiều vợ một cách biến thái, cho nên xin boss đại vẫn không bằng xin Lâm Lam.

Lâm Lam vẫn chưa nắm rõ tình hình, nhưng dù sao cũng khá quen biết nữ đạo diễn, liền nhìn Diêm Quân Lệnh với ánh mắt cầu xin, “Hay là anh thử hỏi giúp xem?”

“Hành động lần này thuộc về sự kiện cơ mật, ekip quay phim đã vi phạm quy định, không chỉ phải tịch thu máy móc, nội dung quay cũng phải xóa hết.” Diêm Quân Lệnh giọng vẫn lạnh lùng như cũ.

“Boss đại cầu xin ngài, đừng để xóa mất nội dung, chúng tôi sẽ xử lý phần nhạy cảm, sau đó cắt chỉnh thành bộ phim mang tính giải trí, đạo diễn quay phim phía Tô ảnh đế cũng thống nhất ý kiến với chúng tôi rồi, sẽ để Đỗ Tịch quay bổ sung thêm vài cảnh được quân đội giải cứu, ngài yên tâm, sẽ không xuất hiện bất kỳ thứ gì không nên xuất hiện đâu.” Nữ đạo diễn vừa nghe Diêm Quân Lệnh nói sẽ xóa nội dung quay của họ, thì nhất thời sốt ruột.

“Sự bảo đảm của cô tôi không thể tin tưởng.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.

Nữ đạo diễn nóng lòng muốn khóc, “Boss đại...”

“Quân Lệnh hay là anh nói chuyện với tiểu Lôi, xem bên đó nói như thế nào.” Lâm Lam cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, lên tiếng đề nghị.

Diêm Quân Lệnh nhíu mày, anh biết cô gái nhỏ mềm lòng, đành lắc đầu gọi điện cho Khương Lôi.

“Máy quay của đoàn làm phim bị các cậu thu giữ hả?”

“Đúng vậy, thu giữ hai chiếc.” Khương Lôi đang chuẩn bị xử lý chuyện này.

“Hả?”

“Còn có một chiếc của ekip bên Tô Mộ Bạch.” Tiểu Lôi giải thích.

Diêm Quân Lệnh nghe vậy, biết nữ đạo diễn quả nhiên nói không sai, đúng là có hai đoàn làm phim.

“Nội dung còn không?”

“Vẫn còn, anh muốn giữ lại ạ?” Khương Lôi nghe vậy thì biết có người đến nhờ vả Diêm Quân Lệnh rồi.

“Có thể giữ lại không?” Diêm Quân Lệnh trầm giọng hỏi.

“Giữ lại cũng được, nhưng mà anh chắc chắn muốn giữ lại?” Khương Lôi buồn cười hỏi, ekip quay nhật ký tìm vợ, hơn nữa tạo hình của Diêm lão đại động lòng người, còn về phần sau thì tổ quay phim rất tự giác không quay đến mấy thứ khác.

Diêm Quân Lệnh làm bộ không có gì nói, “Nếu có thể giữ lại thì giữ đi.”

Dứt lời Diêm Quân Lệnh cúp máy, nữ đạo diễn vẻ mặt cảm kích và sùng bái nhìn Diêm Quân Lệnh. Boss đại ngầu quá!

“Cảm ơn boss đại!” nữ đạo diễn khom người xuống cảm ơn, sau đó rời đi lấy thiết bị quay phim.

Lâm Lam thấy vậy, nhìn chồng mình với biểu cảm kỳ quặc nói, “Lần này e là không thể phát sóng rồi?”

“Bọn họ tự biết cân nhắc.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền nhìn đồng hồ, “Anh đi thăm chú Trương, em và Tiểu Sư Tử nghỉ ngơi đi, rồi chuẩn bị về nước.”

“Về nước? Vậy còn chú Trương...” Lâm Lam lo lắng cho chú Trương.

“Cho dù có thể tỉnh lại được hay không vẫn phải về nước.”

“Em hiểu rồi.” Lâm Lam không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý.

So với điều kiện chữa trị của bên này, thì ở trong nước tốt hơn chút, cứ cho là chú Trương tạm thời chưa thể tỉnh lại, về nước nghỉ ngơi sẽ thuận tiện hơn.

Có được sự quyết đoán, trong lòng Lâm Lam cũng yên tâm hơn một chút.

Quay người lại nhìn Tiểu Sư Tử đang ngủ, mấy ngày nay thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, lúc này đây có thể thả lỏng rồi, Lâm Lam cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là đôi chân lúc đó chân trần chạy đi, lại đạp Hàn Đống một cái, nhiều chỗ bị trầy xước, bây giờ khắp nơi đều thấy đau ê ẩm.

Trong lúc Lâm Lam nén đau, muốn ôm Tiểu Sư Tử ngủ một lát, thì của phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Lam nhíu mày hỏi, “Ai vậy?”

“Là anh.”

“Ồ, vào đi.” nghe giọng của Tô Mộ Bạch, Lâm Lam có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó chỉnh lại áo sơ-mi, rồi ngồi nghiêm túc.

Tô Mộ Bạch đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Lam, còn có Diêm Chí Viễn đang ngủ say, ánh mắt có chút buồn rầu, “Tiểu Lam, em và Tiểu Sư Tử sao rồi?”

“Chúng tôi vẫn ổn.” Bởi vì quan hệ của Tô Mộ Bạch và Hoắc Quốc Bang, nên Lâm Lam đối với Tô Mộ Bạch cũng có vài phần lạnh nhạt.

“Vậy thì tốt.” Tô Mộ Bạch trước nay làm việc luôn có chừng mực, nhưng gặp phải thái độ xa lánh của Lâm Lam, nhất thời có chút không tự nhiên.

“Có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn nghỉ ngơi chút.”thời gian không còn sớm nữa, Lâm Lam thấy Tô Mộ Bạch hôm nay có chút đường đột.

“Về chuyện của cậu...”

“Nếu như anh muốn nói với tôi chuyện về ông ta, vậy thì không cần đâu, tôi không muốn nghe.” Tô Mộ Bạch mới nhắc tới Hoắc Quốc Bang, Lâm Lam liền không chút khách sáo ngắt lời.

Nhắc tới Hoắc Quốc Bang, ngay cả nghe thôi Lâm Lam cũng không muốn nghe.

Một lão già nhàn rỗi, suýt nữa hại vợ chồng cô li hôn, hại mẹ con cô bị bắt cóc, suýt nữa lại đẩy Diêm Quân Lệnh và cô vào cảnh kẻ còn người mất.

Nếu như có thể, Lâm Lam mong con người này đừng xuất hiện trên đời này nữa.

Thậm chí so với Hàn Đống, thì cô càng không muốn nhắc tới Hoắc Quốc Bang hơn.

Trên đời này không có ai đáng ghét bằng một lão già sống đến chừng đó tuổi, nắm trong tay không ít quyền lực lại tự cho mình đúng, đa tình ích kỷ, vụ lợi.

Tô Mộ Bạch biết Lâm Lam không thích cậu ruột, nhưng không ngờ lại ghét tới mức như vậy, nhất thời lúng túng đứng đó, “Giữa hai người có thể có chút hiểu lầm...”

“Tôi và ông ta trước đó không có hiểu lầm, cũng vĩnh viễn không thể có hiểu lầm. Phiền anh nói với ông Hoắc, xin ông ta sau này đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, nếu không đừng trách vợ chồng tôi không khách sáo, tuy Đỉnh Thành không giàu có bằng Hoắc thị, nhưng cũng không dễ bị ức hiếp đâu.” Những lời này của Lâm Lam đanh thép lại không có chút nhượng bộ nào.

Tô Mộ Bạch khẽ thở dài, lời đã tới môi lại phải nuốt ngược vào.

Có lẽ cô ấy biết sự thật, hay là chi bằng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc