SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Trên thế giới này có người vì muốn xem chuyện cười mà không sợ chết sao?

Đúng là có.

Buổi sáng, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam trở về nhà sau khi đi thăm Lâm Phúc Sinh đã thấy trước biệt thự của hai người có một chiếc Ferrari và một chiếc Hummer, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một soái ca đang đứng đó.

Cảnh tượng này giống như là trong phim thần tượng vậy.

...

“Sao hai người lại đến đây?” Vừa nhìn thấy hai người này, sắc mặt Diêm Quân Lệnh cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Anh cả, chúng em đến thăm anh và chị dâu.” Thẩm Hoằng bày ra bộ mặt nhớ nhung đi lên phía trước, Tiêu Chấn Nhạc cũng vội theo sau.

Diêm Quân Lệnh không quan tâm đến hai người kia, quay người đi vào cửa chính, trái lại Lâm Lam cảm thấy áy náy liền chào hỏi hai người. Trong hai người này thì cô quen với Thẩm Hoằng hơn một chút, còn với Tiêu Chấn Nhạc thì cũng đã có duyên được gặp mặt một lần, đến khi hai người được mời vào biệt thự, Diêm Quân Lệnh vẫn giữ cái biểu cảm lạnh nhạt đó.

Nhưng Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc không hề để tâm, vừa vào trong biệt thự hai người đã ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng là đang tìm thứ gì đó.

Diêm Quân Lệnh hừ lạnh một tiếng, hôm qua Lí Húc quay về với cái bộ dạng đó, chắc chắn là không ngậm được cái miệng vào. Còn về hai người nay, cũng là cố tình đến để bị ngược đãi.

“Ha ha, anh cả, anh kết hôn lâu như vậy rồi mà không mời mấy mấy anh em, không đúng lắm nhỉ?” Tìm một lượt nhưng không thấy bóng dáng của Vượng Tài đâu, Thẩm Hoằng cười hì hì nói.

“Cậu muốn mời thế nào?” Diêm Quân Lệnh dựa vào sofa, lười nhác nhìn hai cái người rõ ràng là đang tìm thứ gì đó kia.

“Hì hì.” Thẩm Hoằng cười gian một tiếng.

Ở bên cạnh, Tiêu Chấn Nhạc trầm tĩnh hơn nhiều, “Chúng em thế nào cũng được, tất cả đều nghe theo ý của anh.”

“X a xôi vạn dặm đến để xem con chó, nếu không đem ít phân chó về thì làm sao có thể xứng với tấm lòng của hai người?” Diêm Quân Lệnh vẫn nói với cái giọng điệu đó, nhưng lại khiến cho Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc giống như bị sét đánh sống giở chết giở vậy.

“Khi nào anh cả tổ chức tiệc cưới sẽ chủ động mời các anh em, Thẩm Hoằng cậu sốt ruột gì chứ.” Tiêu Chấn Nhạc bày ra cái biểu cảm khó thể diễn tả được, chọc chọc vào Thẩm Hoằng ngồi bên cạnh.

“Anh hai nói đúng, em không vội.” Đã hiểu ra ý của Tiêu Chấn Nhạc, Thẩm Hoằng vội vã phối hợp.

Lâm Lam thấy bầu không khí trước mặt, biết điều đi vào bếp để phụ giúp thím Vương nấu nướng.

Diêm Quân Lệnh lười biếng dựa vào ghế sofa, “Nếu đã đến rồi thì tôi có chuyện muốn hỏi hai cậu”

“Chuyện? Hỏi bọn em?” Thẩm Hoằng tưởng mình nghe nhầm

Diêm Quân Lệnh không hài lòng, “Không được?”

“Đương nhiên là được, anh là anh cả, anh hỏi đi.” Thẩm Hoằng ngoan ngoãn như một chú chó đáp, Tiêu Chấn Nhạc ở bên cạnh bày ra bộ mặt ghét bỏ, nhưng không nói chêm vào, anh cũng đang tò mò một người trước nay đều độc đoán như anh cả sẽ hỏi bọn họ chuyện gì.

“Tôi rất già sao?” Diêm Quân Lệnh kéo kéo cổ áo của mình, sau đó cau mày lại rồi mới hỏi ra miệng.

“Hụ hụ...hụ...”

Thẩm Hoằng vừa uống ngụm nước, kết quả là bị nghẹn ở cổ, ho ra mấy tiếng. Trái lại Tiêu Chấn Nhạc rất bình tĩnh, hít thở sâu một cái, chăm chú quan sát Diêm Quân Lệnh một chút, sau đó đưa ra một kiến nghị rất chân thành, “Anh cả, anh không già, có thể do mãn dục sớm,có cần em kê cho anh chút thuốc điều chỉnh sinh lý không?”

“Hụ hụ...” Khó khăn lắm tâm trạng của Thẩm Hoằng mới bình tĩnh lại được, kết quả lại bị nghẹn lần nữa, sau đó lén dơ ngón tay cái về phía Tiêu Chấn Nhạc.

Diêm Quân Lệnh nhìn phản ứng của hai người, “Hai ngươi các cậu cố ý đến để tìm cái chết?”

“Ha ha, bọn em thực sự không có ý đó, bọn em lập tức đi ngay.” Thẩm Hoằng nhìn thấy sắc mặt của Diêm Quân Lệnh càng ngày càng lạnh, vội kéo Tiêu Chấn Nhạc đứng dậy định chuồn.

“Cơm trưa sắp nấu xong rồi, cậu Thẩm và bác sĩ Tiêu ở lại cùng dùng bữa đi.” Lâm lam đeo tạp dề, nhìn thấy hai người định rời đi liền vội vàng ngăn lại.

“Họ không đói.” Diêm Quân Lệnh không ngẩng đầu lên nói.

“Hơ.”Lâm Lam bị Diêm Quân Lệnh chặn họng liền hơ lên một tiếng, vẫy vẫy tay ý là hai người đừng để ý, “Tôi có bảo thím Vương nấu thêm thức ăn rồi, hai người cùng ăn đi.”

Dứt lời Lâm Lam nhìn sang Diêm Quân Lệnh, “Anh đi rửa tay rồi ăn cơm.”

“Hừ.” Diêm Quân Lệnh hừ một tiếng, sau đó nghe lời đứng dậy đi tới nhà vệ sinh ở tầng 1.

Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, lưỡng lự không biết có nên ở lại hay không.

“Gâu gâu...gâu...”

Đúng vào lúc hai người đang do dự thì gâu gâu, tiếng chó sủa đột nhiên vọng đến, chú Trương vừa dắt cho đi dạo về, kể từ sau lần đưa Diêm Quân Lệnh về Tấn thị, chú Trương liền bị ông nội Diêm phái đến túc trực ở Tấn Thị để chăm sóc Diêm Quân Lệnh, đồng thời là tiện để báo tình hình bên này với Diêm gia. Chỉ tiếc là cuối cùng chú Trương mới biết mình bị lâm vào cảnh làm nô lệ cho chú chó này.

“Diêm Vượng Tài?” Thẩm Hoằng kinh ngạc hỏi với giọng đầy vui vẻ.

Tiêu Chấn Nhạc cũng bắt đầu cảm thấy có hứng thú, hai người hai người đang cùng nhau đi ra ngoài thì thấy chú Trương do dự nhìn chiếc xe hãng Maybach, cuối cùng buộc Diêm Vượng Tài vào chiếc cột cạnh biệt thự.

“Là con chó xấu xí này?” Thẩm Hoằng hỏi với ngữ khí không chắc chắn.

“Lại còn nhỏ như vậy?” Tiêu Chấn Nhạc tiếp lời.

“Mà cũng có thể dọa cho anh cả sợ đến mức nhảy lên sofa?”

“Hay chúng ta thử xem?” Tiêu Chấn Nhạc nhìn bề ngoài thì có vẻ lương thiện nhưng thực chất bên trong còn xấu xa hơn Thẩm Hoằng.

Thẩm Hoằng gật đầu, “Hay là thử?”

Bịch!

Bịch!

Đúng vào lúc hai người đang bày mưu tính kế, trên người của Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc dường như bị đau cùng lúc, tiếp theo đó là bịch bịch hai tiếng nghe như âm thanh của vật nặng gì đó bị rơi xuống.

Bing...

Sau đó một tiếng bing lại vang lên, đó là tiếng cửa biệt thự đóng lại.

Cả người Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng đều nằm sấp trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó.

Một lúc sai Thẩm Hoằng mới khó nhọc nhìn sang Tiêu Chấn Nhạc, ai oán hỏi, “Anh nói xem có phải chúng ta sinh ra đã thích bị ngược đãi không?”

“Điều tôi quan tâm hơn đó là khi nãy anh ấy xuất hiện vào lúc nào? Cậu không phát hiện ra tốc độ và lực chân của anh ấy lợi nhanh và lợi hại hơn trước sao? Hơn nữa anh ấy dùng không đến hai phần sức” Điểm chú ý của Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng hoàn toàn khác nhau.

Bị câu nói của Tiêu Chấn Nhạc làm cho tỉnh ngộ, Thẩm Hoằng mới bắt đầu phản ứng lại, “Mẹ kiếp,không phải sau lưng chúng ta anh ấy lén lút đi luyện tập chứ?”

“Anh ấy không có thời gian.” Tiêu Chấn Nhạc nói với giọng điệu cam chịu, khó nhọc bò dậy đi ra ngoài.

“Anh không ăn cơm nữa à?” Thẩm Hoằng ở phía sau hỏi với lên.

“Muốn ở thì cậu tự ở đi.” Tiêu Chấn Nhạc ném lại một câu sau đó nhảy lên con Hummer của mình, hôm nay anh còn có chuyện hợp tác khác phải bàn bạc, nếu như bị đánh cho bầm dập mặt mày thì không dễ giải thích.

Thẩm Hoằng sờ sờ mũi, nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại, “Anh chờ em, em đi đi cùng anh.”

“Gâu gâu gâu...”

“Diêm Vượng Tài, lần sau chú đến thăm cháu sau nhé.” Trước khi đi Thẩm Hoằng cũng không quên vuốt lấy Vượng Tài, dù có thế nào thì mục đích của họ ngày hôm nay cũng là đến thăm chó.

Phòng khách.

Lâm Lam bưng đồ ăn ra thì phát hiện trong phòng khách chỉ có một mình Diêm Quân Lệnh, nghi ngờ hỏi, “Hai người kia đâu?”

“Có việc gấp nên đi rồi.” Diêm Quân Lệnh không ngẩng đầu lên đáp.

“Đi rồi?” Lâm Lam khó hiểu nhìn sang phòng khách một cái,”Nhưng ban nãy em vừa làm thêm hai món nữa.”

“Anh ăn.” Diêm Quân Lệnh không chút khách khí trả lời.

“Cũng chỉ còn cách là anh ăn thôi.” Lâm Lam nhún nhún vai giúp thím Vương tiếp tục bê thức ăn lên.

Nhưng Diêm Quân Lệnh đúng là không phụ sự mong đợi, anh thực sự ăn hết sạch những món ăn mà Lâm Lam nấu thêm.

Ăn trưa xong thì điện thoại Diêm Quân Lệnh reo lên, anh đi đến phòng sách giải quyết công việc. Lâm Lam lười nhác nằm trên chiếc sofa trong phòng sách xem cuốn sách thiết kế, công việc xử lý được phân nửa Diêm Quân Lệnh đột nhiên ngẩng đầu lên, “Sau khi quay xong quảng cáo thì em có những việc gì?”

“Thay mặt cục du lịch đứng lên bục phát biểu, giới thiệu Tấn thị cho các vị khách quý, tạm thời không còn việc khác.” Lâm Lam chẳng cần suy nghĩ liền trả lời.

Diêm Quân Lệnh cau mày, “Không có lời mời khác sao?”

“Phải có lời mời gì nữa?” Cuối cùng Lâm Lam cũng miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

“Theo lý thuyết mà nói cuốn tạp chí mà em chụp bán rất chạy, em lại là đại sứ hình ảnh của Tấn thị, đã từng đóng quảng cáo với diễn viên nam hạng hai, hiện giờ phải nhận được một đống lời mời hợp tác rồi.”Diêm Quân Lênh chậm rãi nói.

Âm Lam ngồi bật dậy, “Nhưng em không nhận được tin tức gì a.”

Diêm Quân Lệnh nhún vai, Lâm Lam chợt hiểu ra vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc