SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Tăng Tuyết bị sốc bởi thái độ của Lâm Lam, a lên một tiếng rồi tiến lên phía trước: “Lâm Lam à, chắc không phải em thực sự cãi nhau với Đại Boss chứ? Nói thế nào đi chăng nữa đó cũng là Đại Boss đấy.”

“Em hãy về nhà chuẩn bị đi, năm giờ chúng ta sẽ xuất phát, buổi trình diễn đầu tiên ở Hàn Thành.” Lâm Lam không trả lời câu hỏi của Tăng Tuyết mà cũng không biết trả lời như thế nào cả.

Sau khi Diêm Quân Lệnh rời đi từ sáng ngày hôm qua, anh đã không gọi hay nhắn tin, trên trang cá nhân cũng không có động tĩnh gì. Lâm Lam tức giận trước sự thô lỗ của anh tối qua, đương nhiên không thể chủ động tìm đến đối phương.

Vì vậy, cô cũng không biết đây có được xem là cãi nhau hay không.

Nhìn thấy sắc mặt khác thường của Lâm Lam, Tăng Tuyết không dám hỏi gì nữa: “Hôm qua điện thoại chị hết pin, lúc sáng mới nhìn thấy tin nhắn của em, hành lý chị đã đóng gói xong đều ở trong xe cả.”

“Vậy được, bây giờ chúng ta xuất phát thôi.” Bữa tiệc sang trọng ngày hôm qua cực kỳ riêng tư, mặc dù tối qua Lâm Lam đã nhận được không ít những lời khen cũng như việc quen biết được nhiều “Ông lớn”, nhưng không có bất kỳ tin giật gân nào, còn sự kiện “Ô Long” của khách sạn, mấy tay phóng viên cảm thấy mất mặt, một chữ cũng không nhắc đến.

Ngược lại Hàn Hinh Nhi lại lấy được hợp đồng với một trang bìa hạng nặng, là tạp trí “Theman” mà những người “Đàn ông thẳng” trong nước rất yêu thích, vì tiêu chuẩn rất cao nên tranh luận cũng nhiều, nhưng cũng vì thế mà độ nổi tiếng cực kỳ lớn, lượng tiêu thụ qua các kỳ đều cao, nhiều nữ diễn viên vô hình đổi đời nhờ vào “Theman”.

Trên đường tới sân bay, khi Tăng Tuyết đọc được thông tin này, tức giận hỏi làm gì có lẽ đấy, theo cô ấy, xét về khí chất hay khả năng biểu cảm của Hàn Hinh Nhi đều không thể bằng Lâm Lam được. Nhưng chỉ vì cô ta ký được hợp đồng với giải trí Thành Thiên mới có nhiều nguồn cung tài trợ đến vậy.

“Cái này thì có gì đáng để ghen tị.” Trong lòng Lâm Lam đã sớm thông suốt, mọi con đường tắt thì đều phải trả giá, so với Hàn Hinh Nhi thì cô còn may mắn hơn nhiều.

Đối với Thành Thiên mà nói, Lâm Lam giờ đã hiểu vì sao lúc đầu Diêm Quân Lệnh phản đối chuyện cô làm việc cho họ.

“Em thật sự không ghen tị sao?” Tăng Tuyết quay sang hỏi, vì đến sân bay nên Tiểu Lục và Tiểu Hồng phải ở lại biệt thự, Vương Đại chở họ đi bằng chính chiếc Maybach của Diêm Quân Lệnh. Từ lúc lên xe, Tăng Tuyết đã tỏ ra cực kỳ phấn khích.

Lâm Lam cảm thấy buồn cười: “Cái này có gì mà đáng nghen tị? Mặc dù người mẫu buộc phải mặc quần áo nội y, nhưng nếu bây giờ em có muốn lên trang bìa “Theman” thì Diêm Quân Lệnh cũng không cho.”

“Cũng đúng, bề ngoài Đại Boss cực kỳ phóng khoáng nhưng bên trong thực sự rất nhỏ nhen, em không biết đâu, lần trước lúc chị nhắc tới quan hệ tin đồn của em với cậu Thẩm, nét mặt đó... chậc chậc.” Nhắc tới Thẩm Hoằng, giọng của Tăng Tuyết có chút là lạ, nhưng cũng bị cô ấy giấu đi nhờ việc nói nhanh.

“Thực sự quá nhỏ nhen.” Lâm Lam hùa theo, nghĩ đến hợp đồng của cô tối hôm đó với Tô Mộ Bạch, nhấc điện thoại lên kiểm tra, kết quả phát hiện làm gì có hợp đồng nào, sớm đã chẳng thấy đâu rồi. Cô nhìn lại trong túi xách, chữ ký của Tô Mộ Bạch cũng bị xóa sạch.

Lâm Lam đờ ra trên xe, không chút sức lực.

“Em làm sao thế?” Tăng Tuyết nhìn thấy cô như vậy cũng có chút lo lắng.

Lâm Lam xua tay: “Không sao đâu chị.”

Vốn dĩ cô định khoe với Tăng Tuyết để làm cho cô ấy ngưỡng mộ muốn chết, nào ngờ lại chết lặng thế này, kết quả Tăng Tuyết vừa hỏi xong một câu lại hỏi tiếp: “Tối đó em bảo có chuyện gì muốn nói với chị à?”

“Em quên rồi.” Lâm Lam mệt mỏi đáp.

Tăng Tuyết nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, vẫn muốn hỏi tiếp thì giọng nói hiền lành của Vương Đại cất lên: “Cô chủ, đến sân bay rồi.”

“Xuống xe thôi.” Lâm Lam vội nói, ngăn không cho Tăng Tuyết hỏi tiếp, tóm lại cô cũng chẳng được gì, hơn nữa việc chụp ảnh cho Tô Mộ Bạch cũng là do cô tự bịa ra.

Khi hai người đi vào sân bay, liền bắt gặp những ánh mắt kỳ lạ. Lâm Lam vẫn chưa quen với việc này, cô đội mũ lên nhưng cũng không thể giấu được khí chất của mình, cộng thêm việc trang điểm đậm, mọi người 100% sẽ quay lại nhìn cô.

“Luôn mỉm cười, chị đoán lát sau sẽ có người chụp trộm em.” Tăng Tuyết vừa đi vừa nói, ánh mắt của mọi người làm cô ấy cảm thấy cuối cùng Lâm Lam cũng có chút danh tiếng.

Lâm Lam không tự luyến như Tăng Tuyết, nghĩ rằng bản thân quá cao nên mới bị chú ý. Nhưng chưa đầy mấy phút sau có người đến xin cô chữ ký, mới đầu chỉ vài người, về sau mỗi lúc một nhiều.

Tăng Tuyết liếc qua đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên cũng không ngăn cản để cho cô trải nghiệm cảm giác làm minh tinh là như thế nào.

Nhưng chưa ký tên được mấy người thì mọi người đã đổ dồn ánh mắt sang hướng khác, Hàn Hinh Nhi cũng đi giầy cao gót, đeo kính râm, mặc áo da, dáng vẻ có thể so bì với hàng đại gia trong nước, đi theo cô ta là bốn, năm nhân viên.

Có người hét lên: “Chẳng phải là ngôi sao Phạm Mỗ Mỗ sao?”

“Hình như đúng là vậy.”

“Phạm Mỗ Mỗ cao vậy sao?”

“Không hỏi nữa, mau đi xin chữ ký thôi!”

“...”

Trong nháy mắt, người quây quanh Lâm Lam đều hùa ra chỗ Hàn Hinh Nhi.

Hàn Hinh Nhi liếc mắt nhìn Lâm Lam một cách đắc ý, sau đó lấy sổ tay của fan, vừa ký tên xong thì người đó liền hỏi cô: “Cô là Phạm Mỗ Mỗ phải không?”

Câu hỏi này khiến sắc mặt Hàn Hinh Nhi có chút khó coi nhưng thấy ở đây nhiều người cô ta chỉ có thể cắm đầu ký tên.

Tăng Tuyết bên cạnh cười nhạo: “Lúc đầu bảo cô không sửa thì cô không tin, nguyên bản tốt biết bao cớ gì lại muốn làm cái bóng của người khác.”

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Lam không có hứng thú gì với mấy chuyện của Hàn Hinh Nhi, nói xong liền đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Khuôn mặt của Hàn Hinh Nhi khi trước thực sự dễ nhìn nhưng đến cuối cùng lại bị chính bản thân cô ta làm ra thế này, đẹp thì có đẹp nhưng làm mất đi khí chất và đặc sắc riêng.

Với một người mẫu chân chính đây là điều kiêng kị nhất.

Cuối cùng cũng thoát khỏi mấy người vốn dĩ chẳng biết cô ta là ai mà đòi xin chữ ký, Hàn Hinh Nhi theo sau Lâm Lam qua cửa kiểm tra an ninh.

Có điều làm cho Tăng Tuyết không nói lên lời là họ lại cùng ngồi trên một chuyến bay.

“Đen đủi chết mất.” Tăng Tuyết càu nhàu nhìn Hàn Hinh Nhi đang bước đến.

Ánh mắt của Hàn Hinh Nhi chợt nhìn vào Tăng Tuyết: “Đồng quan điểm.”

Tăng Tuyết nổi cáu: “Cô muốn đánh nhau sao?”

“Tôi thấy là cô muốn.” Hàn Hinh Nhi cười nhạo nhìn Tăng Tuyết, nói xong lại hỏi một cách đầy châm chọc: “Một mình cô vừa làm quản lý vừa làm trợ lý không thấy mệt à? Cũng đúng, loại người như cô ta quần áo mặc trên người mười mấy vạn tệ nhưng lại không chi được chút nào cho quản lý, mới thực sự là... nghèo kiết xác.”

Cho dù Hàn Hinh Nhi biết được chồng của Lâm Lam là ai, cô ta không bỏ qua cơ hội để châm biếm Lâm Lam.

Lâm Lam bình thản nhìn Hàn Hinh Nhi: “Mỗi lần cô xuất hiện trước mặt tôi là để tìm kiếm cảm giác này sao? Tôi sẽ nghĩ là cô yêu tôi rồi cơ đấy.”

“Cô... đúng là mặt dày.” Hàn Hinh Nhi không ngờ rằng Lâm Lam nói với cô ta câu đó, nhất thời phản ứng hơi chậm.

“Tôi chỉ là có cảm giác đó thôi mà.” Còn không nói, Lâm Lam thực sự có cảm giác đó.

Dường như Hàn Hinh Nhi vì yêu mà hận nên mới đối xử với cô như vậy, nếu không thì hà tất gì luôn nhằm vào cô?

“Tự luyến.” Hàn Hinh Nhi tức giận nói, nhưng lại không hề trách móc gì Lâm Lam, đi thẳng vào phòng thượng lưu.

Lâm Lam và Tăng Tuyết nhìn dáng vẻ kỳ lạ khó hiểu rời đi của Hàn Hinh Nhi, mặt ngẩn ra. Lâm Lam, nhìn bóng lưng của Hàn Hinh Nhi, khẽ hỏi: “Không phải cô ta đã thích em thật chứ?”

“Cướp bạn trai của em xong lại đá anh ta, thực ra là bởi vì muốn cùng em ở một chỗ. Không ngừng tìm em kiếm chuyện là vì muốn em chú ý đến. Không ngại coi em là kẻ thù vì quá yêu mà hận.” Phân tích đến đây Tăng Tuyết mới nuốt nước miếng, khó nhọc mà nói: “Hình như là thật đó.”

“Chị cút đi!”

Lâm Lam cạn lời, tặng Tăng Tuyết ba từ, sau đó chuẩn bị lên máy bay.

Bình luận

Truyện đang đọc