SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Thẩm Hoằng bị lão gia nhà anh gọi về Tấn Thị, mấy ngày nay đã bận rộn đến mức chân không chạm đất, khó khăn lắm mới sắp xếp xong việc ở bar, hôm nay lại phải sang bên trung tâm thương mại Hồng Đại mới mở để xem duyệt.

Với một mô hình kinh doanh theo phong trào mới kết hợp được ăn uống vui chơi một thể này, lão gia nhà nhà họ Thẩm rất coi trọng, hy vọng nhà họ Thẩm có thể thông qua hình thức này tìm được phương thức kiếm tiền mới, giảm bớt đi những hạng mục dự án hộp đêm quán bar, như vậy cũng sẽ không còn nhiều chuyện thị phi xảy ra nữa.

Nhưng Thẩm Hoằng lại không quá đồng ý với việc này, nhà họ Thẩm không dính dáng đến hộp đêm thì cũng sẽ có những người khác làm, muốn kiếm tiền phải gánh chịu rủi ro, đây là chân lý.

Nhưng có một việc mà Thẩm Hoằng không thể nào ngờ đến, anh đến xem duyệt vẫn có thể gặp được mẹ của Tăng Tuyết. “Bác, bác có thể nói rõ hơn được không?” Thẩm Hoằng một thời không thể hiểu rõ được ý của mẹ Tăng.

“Phòng ăn xoay tròn này hôm nay tổ chức buổi hoạt động kết thân lớn, bác đã bỏ ra 300 tệ tiền cọc rồi đấy, chẳng phải cháu cũng đến đây tham quan chứ?”

Mẹ Tăng Tuyết chăm chú nhìn Thẩm Hoằng, vẫn không tin Thẩm Hoằng là một người như những gì mà Tăng Tuyết đã kể. Cậu này trông rất anh tuấn và phong độ, với lại nói năng hay nữa.

“Cho nên Tăng Tuyết đang ở đây tham gia?” Không trả lời mẹ Tăng Tuyết, Thẩm Hoằng chợt thay đổi sắc mặt. “Đúng rồi, cháu cũng biết là con nha đầu này giờ cũng lớn tuổi rồi, nếu không kết hôn sớm, đến 30 tuổi đẻ con sẽ khó khôi phục lắm, nhiều chuyện rắc rối lắm.”

Mẹ Tăng Tuyết chính là cô bác khu phố phổ thông nhất, cứ nhắc đến chuyện hôn nhân của con cái liền không ngừng được phải nói nhiều.

Thẩm Hoằng gật đầu: “Bác nói rất đúng, muốn đẻ con tốt nhất là phải sớm.”

“Thấy chưa, vẫn là cậu Thẩm hiểu bác nhất. Nhưng mà nha đầu đó...”

“Vào đây bao lâu rồi ạ?” Mẹ Tăng Tuyết vẫn muốn tiếp tục lẩm bẩm, nhưng Thẩm Hoằng đã ngắt lời bác này lại có chút không khách sáo, giọng nói mang theo một chút cấp bách.

“Cái này...” Mẹ Tăng Tuyết nhìn Thẩm Hoằng, lại xem đồng hồ: “Đại khái cũng sắp 1 tiếng rồi.”

“Một tiếng?” Sắc mặt Thẩm Hoằng dần khó coi hơn: “Bác, đằng nào bác một mình ở đây cũng buồn, hay để cháu bảo người đưa bác đi xuống siêu thị chơi tí nhé.”

“Được chứ, nhưng cháu...” mẹ Tăng Tuyết hỏi dò.

“Cháu cũng đi kết thân.” Ném ra câu này, Thẩm Hoằng trực tiếp đi vào phòng ăn. Mẹ Tăng Tuyết nhìn vào sau tấm lưng đang vội vàng đi vào đó, cười hè hè, bà đã biết sớm là thằng nhóc này thích tiểu Tuyết nhà mình, xem ra bà đã đoán đúng.

“Dì, để cháu dẫn dì xuống lầu nhé.” Trợ lý của Thẩm Hoằng cũng không hiểu thiếu gia bị sao rồi, nhưng vẫn phải khách sáo nói chuyện với mẹ Tăng Tuyết.

“Không cần, tôi còn phải đi nhảy múa ở quảng trường với chị em tôi, cứ để cho các thanh niên trẻ tự nói chuyện đi, cho họ tự nói chuyện!” Mẹ Tăng Tuyết nói xong còn quay đầu liếc một mắt vào bên trong phòng ăn. Trợ lý của Thẩm Hoằng cũng kỳ quặc nhìn theo, nhưng chỉ thấy được một đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hoằng.

Tăng Tuyết đã kết thân đến người thứ tư, nhưng so với mấy người trước, người đàn ông này trông thì bình thường hơn nhiều.

Kính mắt gọng vàng, bộ trang phục phổ thông phối vào trông rất trí thức, toàn thân lan trào khí chất thư sinh, tự giới thiệu là phó giáo sư của trường An Uy, công việc ngành nghề cũng khá.

Bị mấy người trước đó làm cô đau hết cả mắt, cuối cùng cũng gặp được một người bình thường, Tăng Tuyết thở phào một hơi ở trong lòng.

“Xem ra cô cũng không thích chỗ này lắm?” phó giáo sư này rất biết cách bắt chuyện.

“Anh cũng không thích?” Tăng Tuyết mỉm cười hỏi lại. Phó giáo sư trông rất thư sinh này nhún vai: “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ thích sao? Bị mẹ già nhà mình đe dọa tính mạng nên tôi mới đến đây, tôi xem cô thế này có vẻ cũng ná ná như vậy.”

Tăng Tuyết cười khổ sở gật đầu. “Ha ha, tôi là Lưu Kiện, rất hân hạnh được làm quen Tăng tiểu thư.”

Tiếng cười của phó giáo sư này rất sảng khoái, khiến người ngoài có một ấn tượng rất tốt. “Cũng là vinh dự của tôi.” Nụ cười của Tăng Tuyết cuối cùng cũng không cứng đơ như lúc trước, điều này khiến sắc mặt của cậu Thẩm Hoằng mới đi vào tìm Tăng Tuyết này rất khó coi. “Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện tiếp?” phó giáo sư đề nghị.

Tăng Tuyết suy ngẫm một lúc, ở lại đây cũng rất là buồn chán, nhưng một mình cô đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị mẹ mình bắt về, đến lúc đó e là không làm quen hơn hai chục người con trai sẽ không cho cô về nhà, nhưng đi theo anh này ra ngoài thì chắc chắn sẽ dễ hơn. “Thế thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”

Tăng Tuyết đứng dậy. “Cô muốn đi đâu chơi?” phó giáo sư tỏ vẻ rất hiểu biết.

Tăng Tuyết cũng không có nơi nào thật sự muốn đi, liền cho đối phương đề nghị. Thẩm Hoằng đang đứng cách hai người không xa trực tiếp bảo giám đốc phụ trách hoạt động kết thân này đưa cho anh thông tin tài liệu của Lưu Kiện này, sau đó gửi cho quản gia đi điều tra.

Ai ngờ mới nhận được thông tin phản hồi, ngẩng đầu lên đã không thấy Tăng Tuyết đâu.

Thẩm Hoằng vội vàng nhìn một vòng xung quanh, nhưng vẫn không thấy hình bóng của Tăng Tuyết, dứt khoát tóm luôn một người nhân viên phục vụ hỏi: “Cô gái tóc ngắn, mặc chiếc váy dài, khuôn mặt thanh tú đó đi đâu rồi?” “Ra ngoài rồi.”

Nhân viên này là mới đến làm việc nên không biết Thẩm Hoằng. “Đi với ai?”

“Đối tượng kết thân đó, anh không thấy hôm nay là hoạt động kết thân sao? Vừa mắt cái là tất nhiên đi cùng nhau rồi.”

Nhân viên phục vụ này bị giật mình bởi dáng vẻ hùng hổ của Thẩm Hoằng, vội vàng trả lời.

“Vừa mắt cái là đi cùng?” Thẩm Hoằng cắn răng. Anh mới lấy được thông tin của người đàn ông đó, căn bản không phải là giáo sư của trường An Huy, mà là một tên lừa đào chuyên nghiệp.

Chết tiệt! Thả nhân viên phục vụ đó ra, ngay lập tức anh đã gọi điện cho Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết đi cùng nam nhân lịch sự này xuồng lầu, đối phương thành tâm mời cô đi xem triển lãm tranh của bạn mình mở, Tăng Tuyết đang muốn tránh khỏi bà mẹ mình càng xa càng tốt, tất nhiên cũng vui mừng đồng ý, không nghĩ nhiều, đi theo đối phương lên xe.

Ai ngờ xe mới chạy được một lúc, điện thoại của Thẩm Hoằng đã gọi đến, Tăng Tuyết nhíu mày, gã này không phải đang theo dõi mình đây chứ? Nghĩ một lúc cô trực tiếp ấn nút từ chối nghe.

Đối với những người không có khả năng đi với nhau, Tăng Tuyết luôn tuyệt tình như vậy.

Thẩm Hoằng không ngờ Tăng Tuyết lại cúp máy mình, sốt ruột đến mức bật cả người lên, lập tức sai người lấy hết tài liệu camera giám sát trong trung tâm thương mại, điều tra biển số xe của Lưu Kiện, và hình thức lừa đảo mọi khi hay sử dụng, anh vừa sắp xếp người tiếp tục theo dõi lối đi của chiếc xe, còn bản thân anh đã vội vã đi đuổi theo.

Tăng Tuyết ngồi trên xe, chưa đến chỗ triển lãm đó cô bắt đầu thấy đầu có chút chóng mặt, thò tay muốn mở cửa sổ xe ra.

“Dao rồi?” phó giáo sư quan tâm hỏi. “Có chút chóng mặt.”

Tăng Tuyết cũng không nghĩ nhiều, dù sao đây là cuộc kết thân mà mẹ nhà mình sắp xếp, thông tin của tất cả những người này đều đã ghi trên sổ.

“Hay là đi bệnh viện?” Lưu Kiện đề nghị. Tăng Tuyết lắc lắc đầu: “Thế này đi, anh thả tôi xuống ở đầu đường này đi, triển lãm lần sau xem cũng được.”

“Đoạn đường này dừng xe hơi khó, tôi đi đường kia, bên kia được.” người đàn ông nhu nhã phong độ này vừa lái xe vào một chỗ góc ngách yên tĩnh vừa thuận tay đóng luôn cửa sổ xe lại: “Gió to, bị cảm rồi thì không hay.”

Tăng Tuyết nheo mày, người càng thấy đau đầu, cô bắt đầu có cảm giác ngất xỉu, “Anh... anh muốn lái đi đâu?”

“Không phải cô muốn xuống xe sao? Tôi đang tìm chỗ dừng.” Phó giáo sư này trả lời một cách đường đường chính chính.

Tu tu tu... lúc này điện thoại của Tăng Tuyết lại một lần nữa reo lên, là Lâm Lam gọi đến. Tăng Tuyết thò tay muốn nhận, ai ngờ bị anh giáo sư này cướp đi. “Anh làm gì vậy?” Tăng Tuyết cuống lên, cuối cùng cũng nhận thức được có vấn đề, gào nhỏ một câu.

“Tôi thấy cô người có vẻ bị ốm, tốt nhất là đừng nghe điện thoại.” Nói xong giáo sư lịch sự phong độ này trực tiếp tắt máy điện thoại của Tăng Tuyết. Thần sắc Lâm Lam đang cầm điện thoại ở đầu dây kia lập tức hoảng loạn lên: “Lúc nãy không nghe, bây giờ lại tắt máy đi rồi!”

“Chắc chắn xảy ra chuyện rồi.” Diêm Quân Lệnh lúc nãy nghe được cuộc gọi của Thẩm Hoằng, đã nói sơ qua nguyên nhân sự việc, bảo Lâm Lam gọi điện cho Tăng Tuyết, kết quả lại là tình hình như này.

“Bây giờ phải làm thế nào?” Lâm Lam sốt ruột gào lên.

“Đừng hoảng loạn, anh sẽ bảo người đi tìm giúp Thẩm Hoằng.” Diêm Quân Lệnh vừa an ủi Lâm Lam vừa gọi điện cho Hàn Thiên Thành.

Lúc này dựa vào lực lượng của cảnh sát là đáng tin cậy nhất. Lâm Lam mím môi chặt, chị Tuyết, chị đừng xảy ra việc gì mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc