SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Tiểu Sư Tử không sợ lạ chút nào, chỉ là nhóc con còn bé tí đã biết đánh giá nhan sắc rồi, ai ưa nhìn thì cho bế, không ưa nhìn thì không cho bế, còn xấu một chút thì vừa nhìn đã khóc.

Lâm Lam thật sự hết cách với thằng bé. Liền xin lỗi những nhân viên bị thằng bé chê.

Diêm Quân Lệnh ngồi bên cạnh, nhìn thấy con trai như vậy thì nhớ lại ngày hôm qua, gần như muốn xả hết sự tức giận ra ngoài, báo hại nhân viên ekip cũng không dám lên nữa.

Lâm Lam lắc đầu, quyết định nhét Tiểu Sư Tử vào lòng Diêm Quân Lệnh, “Con trai anh anh ôm đi.”

Diêm Quân Lệnh bất giác rụt tay lại, đang nghĩ rằng nhóc con sẽ chê mình, nào ngờ nhóc Diêm Chí Viễn không hề do dự nằm trong lòng cha, sau đó nghiêng đầu nhìn người khác.

Một tổng tài nào đó bị chê ghét trong lòng sinh ra ám ảnh, khẽ nhíu mày nhìn thằng bé nằm trong lòng, dường như muốn biết nhóc con này đang nghĩ gì, tối qua vẫn còn ghét cha như vậy, hôm nay thì bắt đầu rúc vào lòng đòi bế rồi.

Nhân cách thì sao? Phẩm chất thì sao?

“Bởi vì anh cạo râu rồi.” Lâm Lam nhìn thấy vẻ nghi hoặc của chồng thì nhỏ tiếng giải thích.

Diêm Quân Lệnh lần này mày càng chau lại hơn, lẽ nào anh để râu thì không đẹp trai? đồ xấu xa.

“Anh để râu cũng đẹp trai.” Lâm Lam dường như đi guốc trong bụng Diêm Quân Lệnh, người đàn ông nghĩ cái gì đều bị cô đoán trúng rồi.

“Hử?” Diêm Quân Lệnh cảm thấy rõ lời của cô gái nhỏ có hàm ý.

Quả nhiên.

“Chỉ là không phù hợp với thẩm mỹ của con trai anh.” Biết ngưởi đàn ông hỏi gì, Lâm Lam mỉm cười nói thêm.

“Vậy phù hợp với thẩm mỹ cảu em không?” Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu hỏi nhỏ.

Lâm Lam bị hành động thân mật đường đột này của người đàn ông làm cho mặt ửng hồng lên, bất giác nhìn qua bên cạnh, mới khẽ trả lời, “Anh như thế nào em đều thích.”

So với vẻ lạnh lùng lại nghiêm túc của người đàn ông, Lâm Lam vẫn rất thích Diêm Quân Lệnh bụi bặm của hôm qua hơn, cảm giác rất giống anh chàng rock lớp bên thuở học sinh. Nhưng mà có vẻ tiều tụy hơn chút.

“Sao dẻo miệng thế, ăn kẹo mật hả?” Diêm Quân Lệnh rướn mày ngạc nhiên.

Lâm Lam tiện tay nhét một viên kẹo socola vào miệng người đàn ông, “Không có ăn kẹo mật, mà là ăn socola của đoàn phim.”

“Ha.” Diêm Quân Lệnh ngậm viên socola trong đắng có ngọt đó, ha nhẹ một tiếng, anh thật sự nuông chiều khiến cô nhóc này không biết trời cao đất dày là gì nữa rồi.

Nữ đạo diễn ngồi kế bên thấy hai người thân mật lẫn nhau, lắc đầu bất lực, “Mới sáng ngày ra đã thả thính rồi, cuộc đời còn có thể không tốt đẹp sao?”

Lâm Lam nghe thấy cười phá lêm, nhìn sang đối phương với vẻ mặt vô tội, bọn họ đâu có rắc thính đâu?

Diêm Quân Lệnh lại cảnh giác phát hiện ekip mở máy quay, liền ôm Tiểu Sư Tử vào lòng quay lưng lại phía máy quay, không để hình nhóc con lọt vào ống kính.

Còn ekip cũng rất hứng thú nhưng không miễn cưỡng.

Xe chạy được một tiếng rưỡi đồng hồ, đoàn phim rốt cuộc cũng tới được bờ biển Srilanka, nhưng mà cách bờ biển mà Lâm Lam hai lần gặp chuyện vẫn còn một đoạn đường nữa, ở đây quy hoạch tuy không hoàn mỹ, nhưng phong cảnh tự nhiên, trời xanh gió mát, thời tiết tháng 4 rất đẹp, rất thích hợp để quay phim chụp hình.

Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh vừa xuống xe thì xe của Tô Mộ Bạch và Đỗ Tịch cũng tới.

Trải qua chuyện tối qua, Lâm Lam gặp lại Tô Mộ Bạch ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

Cũng may mọi người đều vì công việc, việc riêng có thể để sang một bên.

Chỉ là muốn đi thay phục trang, nhưng Lâm Lam lại không yên tâm Tiểu Sư tử.

Nữ đạo diễn liền to gan nói, “Hay là để nhân viên bế giùm?”

Lâm Lam không nói gì, qua sự việc vú em lần này, Lâm Lam luôn cảm thấy đem con giao cho ai cũng không an toàn.

“Để anh ôm, em trang điểm trước đi, không để nhiếp ảnh chụp chính diện Tiểu Sư Tử, quay xong rồi anh cho người kiểm tra.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa giơ tay đón lấy Tiểu Sư tử.

Thằng bé bây giờ không còn từ chối cái ôm của boss đại nữa, cứ như thế ngaon ngoãn để anh ôm, đôi mắt long lanh chớp chớp.

Diêm Quân Lệnh cảm thấy thú vị, khẽ nựng khuôn mặt núng nính nói, “Hồi nhỏ ba không mập giống con như vậy đâu.”

Lâm Lam vẫn chưa ngồi xuống thì nghe thấy câu này của ông xã, quay đầu biểu cảm kỳ quái nhìn Diêm Quân Lệnh, anh ấy không mập sao?

Nhớ lúc đầu cô mãi không nhận ra Diêm Quân Lệnh là tiểu ca ca năm đó của mình, nguyên nhân lớn nhất không phải cô quên hết, mà là họ thay đổi nhiều quá.

Diêm Quân Lệnh lúc 10 tuổi mập mạp, chân tay ú nu, bây giờ lại dám chê con trai của cô mập?

Cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh thản nhiên quay mặt đi.

Lâm Lam thầm nghĩ, da mặt của người đàn ông này cô thật không thể ví với gì được.

“Em phải thay đồ, anh ra ngoài đi.” Lâm Lam xua tay đuổi người.

Diêm Quân Lệnh trừng mắt cô một cái, rồi ôm tiểu sư tử đi ra ngoài, kết quả vừa hay chạm mặt Tô Mộ Bạch cũng đang ghi hình.

Tô Mộ Bạch nhìn Diêm Quân Lệnh lúc nào cũng uy nghiêm, cao cao tại thượng, một tay đút túi quần, một tay ôm tiểu sư tử, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước.

Chỉ là... Tiểu sư tử trước mặt Lâm Lam thì ra vẻ hiểu chuyện và nghe lời, đổi qua tay Diêm Quân Lệnh thì rất không thật thà, lúc thì huơ huơ chân, lúc thì tay nắm đấm, đáng sợ nhất là thằng bé đắc ý nhét ngón tay vào lỗ mũi của Diêm Quân Lệnh.

Còn Tô Mộ Bạch vừa hay nhìn thấy cảnh này, biểu cảm cổ quái, cũng toát mồ hôi thay cho tiểu sư tử.

Là nghệ sĩ 3 năm dưới tay của Diêm Quân Lệnh, Tô Mộ Bạch rất hiểu tính cách cảu Diêm Quân Lệnh, cho nên biết anh ta không thể tha thứ cho người khác động vào đầu mình. Thường cuất hiện người như vậy, chỉ có một kết cục là chết rất thê thảm.

Nhưng một phút trôi qua, Diêm Quân Lệnh không những không cản hành động của tiểu sư tử, còn trừng mắt trêu nhóc con rồi tiếp tục bước đi.

Tô Mộ Bạch ngạc nhiên đứng chôn chân tại chỗ, đây có phải là Diêm đại tổng tài mà anh biết không? Thật không thể tin nổi.

Dù sao boss đại lạnh lùng hóa thân thành ông bố bỉm sữa vô cùng khoa trương rồi.

Đợi Tô Mộ Bạch có phản ứng thì Diêm Quân Lệnh đã đi tới bờ biển rồi, lúc này anh mới hối hận, không chào hỏi đối phương để được nhìn tiểu sư tử.

Đây là đứa cháu đầu tiên của anh.

Tô Mộ Bạch có chút nuối tiếc nhìn bóng dáng của Diêm Quân Lệnh, tự an ủi sau này cơ hội gặp tiểu sư tử còn nhiều.

Phía Đỗ Tịch cũng vào lều trang điểm rồi.

Chủ đề hôm nay là đám cưới.

Nữ đạo diễn biết Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh vì chuyện ngoài ý muốn là không tổ chức hôn lễ, cho nên đem cảnh quay hôm nay sửa thành một buổi đám cưới, thêm đoạn clip hi được lần trước, có thể cắt ghép thành đoạn phim ngắn nói về nữ chính hủy hôn, nam chính vất vả đi tìm, cuối cùng hạnh phúc viên mãn.

Tuy rất bình thường, nhưng những phim ngắn đời thường này càng nhận được sự yêu thích của công chúng.

Đặc biệt là hôn lễ của boss đại, Lâm Lam, nam thần quốc dân Tô Mộ Bạch cùng siêu mẫu Đỗ Tịch.

Tuy chỉ là diễn, nhưng nữ đạo diễn tin tưởng nhất định có thể động lòng hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ.

Hơi tiếc là thời gian để bọn họ quay phim quá ít, muốn tổ chức một đám cưới trong mơ hoành tráng rất không thực tế, nhưng may là hôm nay có hai đôi cô dâu chú rể cũng tổ chức đám cưới ở bãi biển này.

Đoàn phim đã thương lượng với họ, có thể mượn tạm hôn trường.

“Váy cưới?” Lâm Lam trang điểm xong nhìn thấy váy cưới thì có chút nghi hoặc.

“Lát nữa sẽ biết.” Nữ đạo diễn cố ra vẻ thần bí.

Lâm Lam nhún vai, dù sao thời gian quay cũng bị cắt còn một ngày, cô cũng mặc kệ họ bày bố.

Đối với đoàn phim Lâm Lam ít nhiều có chút lỗi, chỉ hy vọng hôm nay ghi hình thuận lợi, tuần sau ghi xong tập cuối, thì phải chuẩn bị cho cuộc thi siêu mẫu quốc tế 3 năm 1 lần rồi.

Cho tới bây giờ, Lâm Lam tuy có nổi tiếng, nhưng dựa vào đều là điện ảnh, gameshow, mà không phải là thực lực người mẫu, muốn trở thành một siêu mẫu được thế giới công nhận mới là ước mơ của Lâm Lam.

Mà con đường này vốn không dễ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc