SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

“Ba, ba yên tâm, tuy là Diêm gia cũng chẳng phải là hào môn thế gia, nhưng có thể bảo đảm Lam Lam làm mọi chuyện đều thuận lợi.” Câu nói này của Diêm Quân Lệnh cũng coi như là lời hứa với Lâm Phúc Sinh, hơn nữa con người anh tuyệt đối không bao giờ nuốt lời.

Hai đứa con đã nói đến mức này rồi, Lâm Phúc Sinh có kiên trì thêm nữa thì quả là quá vô lý. Một hồi lâu, Lâm Phúc Sinh mới thở dài, “Thôi, thôi, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, không quản được nữa...không quản được nữa...”

“Ba...”Lam Lam khó chịu.

Lâm Phúc sinh nhìn con gái một cái, “Lam Lam, ba biết con thích, ba cũng không muốn ngăn cản con, nếu tiểu Diêm đã nói vậy ba vẫn tiếp tục bắt con từ bỏ thì chẳng khác gì lúc nào cũng bảo thủ...”

“Chẳng lẽ không phải lúc nào ba cũng bảo thủ sao?”Lâm Lam nhìn Lâm Phúc Sinh,cuối cùng cũng được thở phào, cô cố ý trêu chọc ba.

“Hừ, không biết trên dưới. Con đừng tưởng ta đồng ý rồi là con có thể làm xằng làm bậy, Tiểu Diêm a, sau này con nhất định phải giám sát nó thật chặt, ta chỉ có một đứa con gái bảo bối này...chỉ có duy nhất nó, ta không muốn mất nó...” Lâm Phúc Sinh vừa nhìn vừa nói, tròng mắt lại đỏ lên, ông biết Diêm Quân Lệnh nói đúng, Lam Lam có con đường riêng phải đi, có những chuyện, có những người không phải ông ngăn cản là sẽ không gặp.

Haizz! Trong lòng Lâm Phúc Sinh thở dài, cuối cùng chỉ còn cách thú nhận thôi.

林岚以为父亲怕她以后太忙顾不上他,赶忙表忠心,答应林福生以后无论怎么忙,都会经常来看他。

Lâm Lam tưởng rằng ba sợ sau này cô bận bịu sẽ không quan tâm đến ông nên bội vàng hứa hẹn, cô đồng ý với Lâm Phúc Sinh sau này dù có bận thế nào cũng sẽ thường xuyên tới thăm ông.

Lâm Phúc Sinh lắc đầu, “ Cái thân già này của ta không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa, chỉ cần con và tiểu Diêm sống tốt là ba thấy mãn nguyện rồi...”

“Ba đừng nói linh tinh, cũng không được nói những lời nản lòng như vậy, ba nhất định sẽ khỏe lên, đến lúc đó con sẽ sinh cho một đứa cháu ngoại để chơi cùng ba.” Lâm Lam không ba nói những thứ này.

“Sao? Hai đứa có kế hoạch rồi?” Lâm Phúc Sinh nghe vậy liền cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ thành công.

“Vẫn chưa, còn không phải là đợi ba khỏi bệnh sao, đúng không? Diêm Quân Lệnh.” Lâm Lam nói xong liền đưa mắt ra hiệu với Diêm Quân Lệnh.

Kết quả là Diêm Quân Lệnh chưa nói gì, Lâm Phúc sinh đã bất mãn rồi, “Diêm Quân Lệnh gì chứ? Nha đầu con sao lại không biết trên dưới gì cả, phải gọi là ông xã.”

“Ba!” Câu nói của Lâm Phúc Sinh khiến mặt Lâm Lam ửng đỏ lên.

Lâm Phúc Sinh và Diêm Quân Lệnh thấy vậy đều rất vui vẻ, đặc biệt là Lâm Phúc Sinh, ông nhìn Lâm Lam, “Lam Lam của chúng ta cũng có lúc biết xấu hổ hả? Hiếm thấy a.”

“Ba...” Lâm Lam vờ tức giận la to lên một tiếng, sau đó mở hộp giữ nhiệt ra để bón cơm cho Lâm Phúc Sinh, hòng bịt miệng ông lại.

Gỡ bỏ được một cơn khủng hoảng, tảng đá lớn nhất trong lòng Lâm Lam cũng đã được đặt xướng, cô không cầm nổi lòng bắt đầu kể cho Lâm Phúc Sinh những chuyện thú vị về lần chụp ảnh đầu tiên của mình, còn cả chuyện nhắt được Diêm Vượng Tài và chuyện tờ tạp chí bán rất chạy nữa, cuối cùng cô còn dương dương tự đắc nói, “Ba, con bây giờ dù gì cũng là người nổi tiếng rồi, ba có muốn kí tên không?”

“Bảnh chọe”Lâm Phúc Sinh vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng đang vui mừng mà thở phào, nếu không ông không biết đến bao giờ mới được tận tai nghe những chuyện của con gái.

“Hì hì.” Lâm Lam cười hì hì, “Ba, đợi ba khỏe rồi, con đưa ba bay đến Sa Pha Đầu, đi xem sa mạc có hình thù ra sao.”

“Nói như thể ba con giống một đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới ngoài kia vậy? Sa Pha Đầu kia mà cũng gọi là sa mạc à, cũng chỉ có con gái như con mới thấy thế, ta mà đi cũng phải đi Sahara.” Lâm Phúc Sinh bày ra bộ mặt chê bai.

“Chẹp chẹp, vẫn là lão Lâm nhà chúng ta có chí khí! Nhưng ba nói lời phải giữ lấy lời, phải chăm sóc cơ thể thật tốt, ba đã rõ chưa?” Lâm Lam lải nhải một lúc lâu, mục đích cuối cùng vẫn là sức khỏe của Lâm Phúc Sinh.

“Biết rồi, Lâm lải nhải.”

“Hứ, có ai nói con gái như ba không?” Lâm Lam hứ nhẹ một tiếng, không đồng tình với biệt danh mà cha đặt cho mình.

Lâm Phúc Sinh cười, “Không nói nữa, con gái ta là giỏi nhất!”

“Vậy còn được.” Lâm Lam đắc ý.

Lúc này Lâm Phúc Sinh lấy quyển tạp chí từ dưới chăn ra, nhìn ảnh Lâm Lam trên đó, thở phào nói, “Con gái có triển vọng rồi, ba mừng thay cho con.”

“Ba...” Lâm Lam thấy vậy trực tiếp bổ nhào vào lòng Lâm Phúc Sinh,...

Đến khi đi từ viện về nhà cũng đã mười một giờ rồi, Lâm Lam tắm rửa xong liền dựa vào lòng Diêm Quân Lệnh, cô trước sau vẫn cảm thấy những ngày tháng này như một giấc mơ vậy, chỉ là trước kia cô cảm thấy đây là ác mộng, nhưng hiện giờ cô lại rất vui vẻ, thì ra ác mộng qua đi thì ngày nắng thực sự sẽ đến.

“Đang nghĩ gì thế?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu nhìn người trong lòng.

“Hôm nay lúc đi ra từ phòng bệnh có y tá đã hỏi em để xin chữ kí đó.” Lâm Lam không trả lời câu hỏi của Diêm Quân Lệnh mà đột nhiên thốt ra một câu.

Diêm Quân Lệnh trở nên vui vẻ, “Thế mà cũng cảm kích à?”

“Uhm, cảm thấy rất mới mẻ.” Lâm Lam nói xong cọ cọ vào cánh tay của Diêm Quân Lệnh.

“Hôm nay không phải em còn muốn kí tên cho ba à?” Diêm Quân Lệnh nghĩ đến chuyện này liền vui vẻ, “Nếu không thì người mẫu Lâm đây kí cho anh một chữ?”

“Anh đừng cười em nữa, em chỉ là chọc cho ba vui thôi.” Lâm Lam nghe vậy lúng túng nói.

“Thế muốn sinh một đứa cháu ngoại để chơi cùng ba cũng là chọc cho ba vui?”Lúc Diêm Quân Lệnh nói câu này, đột nhiên lật người đè lên người Lâm Lam.

Lâm Lam cảnh giác nhìn Diêm Quân Lệnh, “Sự nghiệp của em mới bắt đầu, không muốn vội sinh con như vậy, huống hồ em mới hai mươi mốt...”

“Xem ra đúng là nói dối ba.” Diêm Quân Lệnh không chút khách khí mà vạch trần Lâm Lam.

“Em...Vậy anh muốn sao?” Lâm Lam than vãn, cảm giác như lại bị người khác bắt thóp vậy.

Diêm Quân Lệnh một tay chống cằm, “Để anh nghĩ xem.”

“Anh... đúng rồi, lần trước anh nói tạm thời làm quản lý của em, em sửa email trên weibo thành của mail của anh, nhưng lại bị công ty sửa lại rồi.” Kĩ thuật chuyển chủ đề của Lâm Lam cũng gọi là khá đỉnh.

Diêm Quân Lệnh cau mày, “Họ làm vậy là đúng, về lí thuyết thì tất cả công việc của em hiện tại đều cần phải thông qua Tinh Thần, nhưng vẫn cần phải cẩn thận một chút về mặt hợp đồng, mỗi bản hợp đồng em có thể đưa cho anh một bản, anh xem giúp em.”

“Vâng.” Lâm Lam vâng nhẹ một tiếng, lại nghĩ tới cái gì đó, ngập ngừng nói, “Trước kia khi vào nghề em không hiểu, sau này mới biết là hợp đồng em kí với công ty quy định chia 2:8, em hai, công ty tám.”

“Em...” Lâm Lam vừa dứt lời, Diêm Quân Lệnh thực sự muốn nhét cho cô gái ngu ngốc này thứ gì đó bổ não.

“Em biết lúc đó mình thật ngu ngốc, nhưng vấn đề là bây giờ phải làm thế nào?” Đừng nói là Diêm Quân Lệnh, ngay cả Lâm Lam cũng muốn tát bản thân một cái, lúc đó cô thực sự bị váng đầu rồi.

Các công ty quản lý hiện nay, dù là tham lam cũng chỉ ăn của người mẫu 40-50%, nhưng cô lại đi kí cái điều khoản không công bằng như vậy.

“Em nghĩ sao?”

“Trần Lâm Kiệt chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.” Theo như Lâm Lam biết, tình hình giải trí Tinh Thần trong hai năm nay không được lạc quan cho lắm, trước kia ip rất hot, nên muốn nhân cơ hội đầu tư vào điện ảnh và truyền hình, công ty đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua ip của một tác giả trên mạng rồi tìm người đầu tư, nhưng dự án mới quay được một nửa thì đối phương lại đổi sang đầu tư cho tác phẩm hot hơn, còn đem theo cả những diễn viên mà công ty đã mời đến, chuyện này khiến Tinh Thần gặp phải một mớ hỗn độn, cũng khiến cho người ban đầu muốn bước chân vào nền điện ảnh và truyền hình là Trần Lâm Kiệt gặp rất nhiều chuyện xui xẻo.

Cộng thêm việc ngành đĩa nhạc không khởi sắc, hai ca sĩ duy nhất có thể kiếm được tiền cũng chạy sang chỗ khác, những nghệ sĩ được coi là có danh tiếng trong công ty hầu như chỉ còn cô và Hàn Hinh Nhi, mà Hàn Hinh Nhi cũng mấy lần vấp phải khó khăn, vốn dĩ chỉ nổi tiếng ở Tấn thị, nay danh tiếng bị người khác bán tín bán nghi, tiền đồ không rõ ràng. Hi vọng duy nhất của Trần Lâm Kiệt chỉ còn cô, đương nhiên anh ta sẽ không dễ gì buông tha để cô đi.

“Nếu em đồng ý, bên Đỉnh Thành...”

Bình luận

Truyện đang đọc