SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Sau khi Thẩm Hoằng nhìn thấy những bức ảnh thân mật cắt ghép của mình và Lâm Lam bị chia sẻ một cách điên cuồng, cậu sợ đến mức ngã nhào xuống ghế sofa, lần trước mình cậu là người thảm nhất nên đã phân tích nguyên nhân một cách rất nghiêm túc, phát hiện là do người nào đó ghen tuông mới vậy.

Tuy rằng trong lòng bi thương, nhưng cậu cũng chỉ đành nhận mệnh, lại không ngờ rằng lần công kích tiếp theo đột ngột như thế.

“Cậu không sao chứ?” Quản gia nhìn thấy cậu hai như vậy mới lo lắng hỏi.

“Báo cho bên quan hệ xã hội thu hết những thứ vớ vẩn ấy cho tôi!” Thẩm Hoằng vứt điện thoại cho quản gia, dường như thứ mà cậu đang cầm không phải điện thoại mà là bom.

“Trước kia cậu có để ý đến những scandal thế này đâu?” Quản gia khó hiểu nhìn những bức ảnh ấy.

“Vấn đề đó là giả! Ông cứ xử lí đi đừng lải nhải nữa, nếu không tôi sẽ thảm mất!” vẻ mặt Thẩm Hoằng thấy chết như không.

Quản gia không dám nhiều lời nữa, chạy đi báo cho bên quan hệ xã hội của Thẩm Thị, trong lòng lại nghĩ trước kia có một số người mẫu, minh tinh hạng thấp nương vào cậu để nổi cậu đều rất phối hợp, không thấy cậu ấy kháng cự như vậy mà?

Ông bất đắc dĩ lắc đầu vội vàng xử lí.

Quản gia đi rồi Thẩm Hoằng mới mếu máo, dịch chuyển từng chút một tới gần điện thoại, ngồi xổm trên mặt đất gọi cho Diêm Quân Lệnh, kết quả anh tắt máy thẳng thừng.

Gọi lần nữa thì bị cho vào danh sách đen.

“Mẹ tôi!” Thẩm Hoằng nhảy dựng lên, chuyện này liên quan gì đến cậu chứ, có phải cậu tự tạo ra đâu? Cậu Thẩm từ trước đến nay phong lưu phóng khoáng, giờ thì tủi thân ngồi trên mặt đất gọi điện thoại như một kẻ thất tình, cuối cùng trực tiếp gửi tin nhắn.

Nhưng càng gửi cậu càng tủi thân, cậu trêu ai chọc ai chứ? Thẩm Hoằng bật dậy: “Ông đây sẽ xử đẹp tên khốn nào tung ra đống hình này! Hại chết ông rồi!”

Thẩm Hoằng tức đến mức nói năng hỗn loạn, còn không quên nhìn điện thoại, xem Diêm Quân Lệnh có thèm để ý đến cậu không.

Thật đáng buồn!

Diêm Quân Lệnh bên kia liếc nhìn điện thoại, rồi lại quay đầu tiếp tục công việc. Anh dường như không biết có cậu gì đó đang lo lắng gần chết vì sợ bị ngược đến tàn tạ.

Hôm sau, dưới thái độ kiên quyết khi phát biểu của Lâm Lam, cùng với việc bức ảnh được chứng minh là photoshop, hướng gió trên mạng lại thay đổi.

Nhưng khách quen scandal của giới giải trí là Thẩm Hoằng thì vẫn bị truyền thông đeo bám. Buổi chiều, Thẩm Hoằng mặc bộ đồ đen tuyền bị chặn lại trước toà nhà Thẩm Thị. Dưới sự dò hỏi của phóng viên, Thẩm Hoằng quyết định trả lời rất khẳng định, cậu không có bất cứ quan hệ gì với Lâm Lam, còn về việc tại sao lại bị dính vào lời đồn, Thẩm Hoằng lại đột nhiên hằm mặt: “Tôi ghét việc bị người ta hãm hại, chuyện này chưa xong đâu. Còn cô Lâm, cô ấy là một người mẫu chuyên nghiệp không ngừng cố gắng, hi vọng mọi người mở to mắt ra mà nhìn, đừng mắng nhầm người tốt.”

Lời của Thẩm Hoằng khiến đám phóng viên hít vào một hơi. Quần chúng trên mạng chỉ biết cậu Thẩm phong lưu chơi bời, nhưng những phóng viên thường xuyên giao tiếp với cậu ấy lại biết, không chạm vào giới hạn của cậu ấy thì không sao, nhưng đã chạm vào rồi, thì cậu ấy sẽ khiến đối phương biết thế nào là sống không bằng chết.

Nghe những lời này qua màn hình, Trần Lâm Kiệt không khỏi run lên. Trước kia Thẩm Hoằng cũng có không ít scandal, có không ít là giả để tạo độ hot, nhưng chưa từng thấy Thẩm Hoằng truy xét đến cùng, tại sao chỉ có lần này là như vậy?

Trần Lâm Kiệt có chút tê liệt, tuy rằng Tinh Thần có chút danh tiếng ở Tấn Thị, nhưng so với Thẩm Thị thì chẳng khác nào trên trời với dưới đất, nếu Thẩm Thị muốn chèn ép Tinh Thần thì đúng là dễ như trở bàn tay.

“Lần này phải làm sao đây?” Trần Lâm Kiệt phát hoảng, định tìm một người để thương lượng mới phát hiện đã khá lâu không thấy Hàn Hinh Nhi tới công ty.

Không ngừng đi tới đi lui trong văn phòng, cuối cùng anh ta hoang mang gọi cho Lâm Lam.

Lâm Lam đã về tới biệt thự, thấy có điện thoại của Trần Lâm Kiệt thì hơi nhíu mày, trong lòng cô tò mò anh ta gọi cho cô làm gì? Lại nghĩ phải làm nhục mình như thế nào à?

Diêm Quân Lệnh ngồi trên bàn ăn, anh nhìn Lâm Lam: “Ăn cơm.”

“Ừ.” Lâm Lam ngoan ngoãn ừ một tiếng, sau đó đặt điện thoại sang một bên.

Nhưng ăn một hồi Lâm Lam lại nhịn không được ngẩng lên: “Có phải anh giúp em rồi không?”

“Hửm?” Bộ dáng ăn cơm của Diêm Quân Lệnh rất nghiêm túc.

“Nếu anh không giúp em, sao hướng của dư luận lại thay đổi nhanh như thế?” Bây giờ Lâm Lam cảm thấy, người đàn ông này không chỉ xấu bụng, mà còn rất không tự nhiên.

“Là do em làm rất tốt.” Diêm Quân Lệnh tán dương không chút keo kiệt.

Lâm Lam vui vẻ cong môi, gắp cho Diêm Quân Lệnh một cái đùi gà: “Cảm ơn!”

“Cảm ơn ai?” Diêm Quân Lệnh nhếch lông mày hỏi.

Lâm Lam không nói gì liếc trắng mắt, không thể để cô cảm ơn tử tế được à? Nhưng đối mặt với khuôn mặt anh tuấn kiên nghị của anh, cô chỉ đành liếm môi ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ông xã.”

“Ừ.” Diêm Quân Lệnh chỉ ừ một tiếng, ánh mắt lại rất ấm áp.

Ăn cơm xong, Lâm Lam đọc tin tức, một diện rộng tin tức trên báo giải trí đều liên quan đến cô, có yêu có ghét, nhưng dù thế nào thì Lâm Lam cũng nổi tiếng bằng cách mà cô không muốn nhất rồi.

“Ay.” Thở dài một hơi, Lâm Lam cũng không biết đây có phải là sự bồi thường ngọt ngào mà ông trời bù đắp cho cuộc sống khốc liệt lúc trước của cô không nữa.

“Không vui?” Nghe cô than thở, Diêm Quân Lệnh ngước lên.

“Cũng không phải, rất mâu thuẫn, em luôn mong bản thân nổi tiếng nhờ thực lực, nhưng giờ lại giống như những nữ minh tinh mà trước kia em chưa từng ngó tới vậy, nổi tiếng nhờ những scandal. Không biết là tốt hay xấu nữa. Cái giới này đúng là không đơn giản như em nghĩ, mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình.” Lâm Lam cảm khái.

“Ừ, vì vậy chúng ta không thể xem xét một người bằng cách mà người ta nổi, mà phải nhìn bộ dạng sau khi đã nổi của cô ấy. Nếu chỉ dựa vào scandal, vậy thì cô ấy sẽ chìm rất nhanh, như anh đã từng nói vậy, những người có thể đứng vững đến cuối cùng trong cái giới này, không chỉ cần thủ đoạn, mà còn cần thực lực.” Diêm Quân Lệnh nói rồi ôm Lâm Lam vào lòng.

Lâm Lam ngoan ngoãn dựa vào người Diêm Quân Lệnh, mở đôi mắt to nhìn anh hỏi: “Em có thể sao?”

“Anh tin tưởng em.”

“Vậy em dùng những cái đó... đối xử với Trương Việt như thế... cả những chuyện khác nữa, anh có chán ghét em không?” Lâm Lam ngập ngừng hỏi, kì thật ngay lần trước cô đi theo chụp Trương Việt, sau đó dùng chuyện đấy uy hiếp anh ta thì cô đã muốn hỏi rồi, nhưng vẫn không có đủ dũng khí.

Nghe Lâm Lam nói vậy, Diêm Quân Lệnh biết ngay nha đầu này giấu lâu lắm rồi, anh đưa tay ôm rồi xoa đầu cô: “Không có kẻ ngốc nào có thể tồn tại trong cái giới này, ngay cả khi đằng sau cô ấy có cả một đế quốc chống lưng, cũng khó để đảm bảo không có sự cố xảy ra. Em làm không sai, nhưng lần sau không được lỗ mãng như vậy, em cũng phải tin anh nữa.”

“Ừ.” Lâm Lam ừ mạnh một tiếng, trong lòng cô ngọt ngào, không kiềm chế được dùng đầu cọ vào cổ Diêm Quân Lệnh.

Không khí vốn có chút trịnh trọng đột nhiên trở nên mập mờ.

Diêm Quân Lệnh trêu chọc hỏi: “Lam Lam cảm động quá nên muốn lấy thân báo đáp à?”

“Ai muốn lấy thân báo đáp chứ, trong đầu anh không thể có thứ gì khác sao?” Miệng nói như vậy, nhưng giọng nói của cô lại kiều mị hẳn lên.

“Có.” Diêm Quân Lệnh đáp một cách nghiêm nghị.

Lâm Lam tò mò nhìn anh: “Có cái gì?”

“Anh lấy thân báo đáp em.”

“Ha... Diêm Quân Lệnh anh đừng... Đây là phòng làm việc...”

“Anh biết.” Diêm Quân Lệnh vui vẻ nói.

Mặt Lâm Lam đỏ bừng: “Biết anh còn...”

“Anh muốn mọi nơi trong nhà đều có hơi thở của em.”

“Anh...”

Lâm Lam thực sự thua người đàn ông này rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc