THẦN Y THÁNH THỦ

Lưu Triều Cường cười lạnh một tiếng, liếc xéo Trương Dương.

Nhìn xem qua loa hay bắt mạch mà đã nói là chắc chắn chữa khỏi. Điều này thật khiến người ta khó mà tin được. Trước đây bọn họ dùng rất nhiều thiết bị tân tiến kiểm tra cho người bệnh, hiểu được tất cả tình trạng của bệnh nhân mà cũng không dám nói chắc điều gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lẽ nào có thể nói Trương Dương chỉ bắt mạch bằng tay như vậy còn hiệu quả hơn tất cả máy móc thiết bị và rất nhiều bác sĩ chuyên gia hội chẩn trước đó?

Điều này, đừng nói là Lưu Triều Cường mà ngay cả hai bác sĩ khác cũng không tin.

Nhưng Vương Quốc Hải thì vẫn đang xúc động. Ông ta tận mắt chứng kiến y thuật kì diệu của Trương Dương nên tin tưởng ở lời nói của Trương Dương nhiều hơn.

Trương Dương không để ý tới vẻ mặt của mấy người bọn họ, quay đầu lại mỉm cười nhìn Hoàng Cúc.

-Cô à, bình thường cô thích ăn cái gì?

Hoàng Cúc vẻ nghi ngờ nhìn Trương Dương, nghe đến chuyện này thì càng ngạc nhiên.

Ngay cả Vương Quốc Hải cũng ngây người ra. Thực sự thì có không ít bác sĩ hỏi bệnh nhân bình thường thích ăn gì. Nhưng đây là không phải là vấn đề hàng đầu trong hội chẩn. Đối với bệnh tình Hoàng Cúc thì ai cũng biết không cần phải hỏi thích ăn cái gì.

Hoàng Cúc lại quay đầu nhìn Vương Quốc Hải.

Vương Quốc Hải gật đầu với bà ta, Hoàng Cúc mới lên tiếng:

-Bình thường thì có gì ăn đấy, cũng không ghét mà cũng không đặc biệt thích ăn cái gì. Đúng rồi, tôi thích ăn rau muống và mướp đắng.

Hoàng Cúc sống một mình, bà ta cũng không kén ăn. Nhà ăn bệnh viện có gì thì bà ta ăn cái đó.

Nghe thấy hai chữ mướp đắng, Vương Quốc Hải và các bác sĩ khác đều hơi nhíu mày lại. Sa tử cung thực ra cũng không ưa mướp đắng, nhưng ảnh hưởng không nhiều, hơn nữa bệnh viện bọn họ bình thường cũng không hay nấu mướp đắng.

-Còn đồ ăn vặt thì sao?

Trương Dương lại tiện thể hỏi thêm, mắt còn nhìn vào đống vỏ hạt dưa bên cạnh.

-Rất thích ăn vặt, đồ ăn vặt thích nhất là hạt dưa và cả lạc nữa.

Nói đến đồ ăn vặt, Hoàng Cúc rõ ràng nhiệt tình hơn một chút, theo bản năng còn tìm hạt dưa muốn chia cho Trương Dương một chút. Nhưng vừa vươn tay thì nhớ ra Trương Dương là bác sĩ tới hội chẩn nên lại xấu hổ cười cười.

Bác sĩ đang khám bệnh cho bà ta chứ không phải đến để ăn quà vặt.

-Tôi rõ rồi. Hạt dưa và lạc, sau này chị nên ăn ít đi. Tôi sẽ kê toa thuốc cho chị, chị cứ uống theo như thế và phối hợp điều trị với tôi. Tôi cam đoan bệnh của chị sẽ có thể được chữa khỏi trong vòng một tháng.

Trương Dương vừa nói vừa khẽ cười. Bọn họ đi lấy giấy và bút, Trương Dương cầm lấy và viết gì đó.

Lưu Triều Cường bĩu môi. Một tháng, Trương Dương đúng là mạnh miệng thật. Nhưng gã cũng không nói gì, dù sao đang ở trước mặt bệnh nhân nên gã vẫn hiểu được quy tắc đơn giản này.

Khi Trương Dương kê toa thuốc thì Vương Quốc Hải rất muốn đến gần để xem, nhưng cuối cùng vẫn chịu được. Có một số bác sĩ khi kê toa thuốc không thích có người khác đứng bên cạnh nhìn giống như chính bản thân ông ta vậy.

Toa thuốc được kê rất nhanh, không đến một phút Trương Dương đã viết xong.

-Chủ nhiệm Vương, toa thuốc này cần sự phối hợp của bệnh viện, anh hãy xen trước một chút đi.

Trương Dương viết xong toa thuốc cũng không giao cho bệnh nhân mà trực tiếp đưa cho Vương Quốc Hải.

Vương Quốc Hải vẻ nghi ngờ nhận lấy phương thuốc, lập tức xem lại. Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Quốc Hải liền ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn, thất thanh kêu lên:

-Thịt kho tàu, thịt kho nhừ, cho thêm nhiều dầu, ăn nhiều cơm?

Nói xong, ông ta lại vội vàng hỏi:

-Trương Dương, toa thuốc này của cậu không viết sai đấy chứ?

Lưu Triều Cường và hai bác sĩ khác cũng cùng đi lên, nhìn thấy vài chữ đơn giản mà Trương Dương viết, bọn họ đều ngây người ra.

Lưu Triều Cường còn cười ruồi ở khóe miệng, trong lòng có cảm giác được hả giận.

Trong lòng gã đúc kết một kết luận. Gã Trương Dương này cố ý lấy lòng mọi người. Cái gì mà một tháng là chữa khỏi bệnh, căn bản là không thể nào. Đơn thuốc kê ban nãy không ngờ lại viết thịt kho tàu. Đơn thuốc như vậy gã chưa từng nhìn thấy bao giờ, lại càng chưa từng nghe qua.

-Chủ nhiệm Vương, đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau!

Trương Dương mỉm cười lắc đầu nói. Bệnh nhân đang ở đây, có những lời hắn không tiện nói thẳng. Bác sĩ khám bệnh cũng có những lời mà không thể nói cho bệnh nhân nghe được.

Lưu Triều Cường và hai bác sĩ khác cũng đều đi ra ngoài, chỉ còn lại một y tá đứng ở đó.

Những người đến còn làm cho đám y tá hoảng hốt, vội vàng nhường ghế cho bọn họ ngồi, còn tìm chén để rót trà cho họ.<br />

-Trương Dương, bây giờ cậu có thể nói đi!

Sau khi ngồi xuống, Vương Quốc Hải liền khẩn trương hỏi. Cái đơn thuốc của Trương Dương khiến ông ta rất khó hiểu, đồng thời cũng có cảm giác là một trò đùa bình thường.

Lưu Triều Cường và hai bác sĩ khác cũng đều vểnh tai muốn nghe Trương Dương giải thích. Họ chưa từng thấy đơn thuốc như thế này bao giờ.

-Chủ nhiệm Vương, bệnh nhân đã phẫu thuật hai lần mà không thể làm cho tử cung trở lại vị trí cũ. Tôi muốn biết các anh đã từng tổng kết các nguyên nhân chưa?

Trương Dương nhìn Vương Quốc Hải, khẽ mỉm cười, còn hỏi vặn lại Vương Quốc Hải.

-Sao lại chưa từng tổng kết? Chúng tôi đã từng điều trị đưa về vị trí cũ, cũng đã khâu tử cung. Nhưng tình trạng của bệnh nhân rất đặc biệt, tử cung của bà ta đã bị sa xuống hoành toàn, thuộc dạng vô cùng nghiêm trọng, dùng chỉ khâu lại hay các biện pháp khác cũng đều không có tác dụng nên cuối cùng phẫu thuật mới thất bại.

Người nói chuyện lần này chính là Lưu Triều Cường. Hai lần phẫu thuật gã đều tham gia. Trương Dương nói hai lần phẫu thuật đều không thành công, gã cảm giác chính là nói nhằm vào gã.

-Từng tổng kết, vậy sao không từng nghĩ cách chữa?

Trương Dương cũng không nhìn Vương Quốc Hải mà xoay đầu nhìn thẳng vào Lưu Triều Cường, giọng điều mang ý trách cứ nhưng lại càng giống đang chỉ giáo hơn.

Bị Trương Dương nhìn như vậy, Lưu Triều Cường cảm thấy hơi hốt hoang trong lòng.

Nhưng gã phản ứng lại rất nhanh, tức giận gào lên:

-Sao cậu biết là chúng tôi không nghĩ cách chữa. Chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều, từng trao đổi với chuyên gia các bệnh viện lớn, từng tiến hành phẫu thuật nội soi. Chẳng qua là mọi biện pháp đều có rất nhiều nguyên nhân mà không thực hiện được thôi.

Lúc này ngay cả Vương Quốc Hải cũng nhìn Trương Dương.

Những lời này của Trương Dương là nhằm vào toàn bộ bệnh viện. Bọn họ quả thật không chữa khỏi cho bệnh nhân nhưng không phải là không từng cố gắng.

Bệnh nhân sở dĩ bị như hiện nay là do bọn họ gây nên. Bọn họ cũng muốn sớm chữa khỏi bệnh tật của bệnh nhân, để bệnh nhân được xuất viện. Nếu cứ để bệnh nhân ở lại trong bệnh viện mãi thì sẽ phiền phức to.

Lời nói của Lưu Triều Cường lại khiến Trương Dương vừa lắc đầu vừa cười:

-Những biện pháp này thì có ích lợi gì? Các anh chỉ biết tìm kiếm nguyên nhân ở phương diện kỹ thuật, đầu óc cứng nhắc kém linh hoạt, khó trách vẫn không có tiến triển tốt.

-Cậu nói cái gì, cậu nói đầu óc ai cứng nhắc kém linh hoạt?

Lưu Triều Cường vô cùng sửng sốt, lập tức tức giận quát lên.

Những y tá bên cạnh đều bị tiếng quát của gã làm cho hoảng sợ. Các cô đều biết Lưu Triều Cường. Ở trong mắt các cô, Lưu Triều Cường là con người rất nghiêm túc, không ngờ khi nổi giận còn đáng sợ hơn.

-Sao hả? Anh không phục à?

Trương Dương cười nhạt một cái nói. Lưu Triều Cương bật đứng lên, cũng may hai bác sĩ bên cạnh gã đều kéo gã lại, không cho gã đến xung đột với Trương Dương.

Nhưng nếu thực sự xảy ra xung đột thì Trương Dương cũng không sợ. Trương Dương nhỏ con thật đấy nhưng chỉ cần một tay cũng có thể lẳng gã ra ngoài.

-Trương Dương, cậu vẫn không nắm rõ tình hình, có những câu không nên nói lung tung!

Vương Quốc Hải thở dài, nhẹ nhàng nói với Trương Dương, vẻ mặt còn trở nên rất nghiêm túc.

Ông ta thực sự cũng có chút bất mãn với lời nói của Trương Dương. Lưu Triều Cường không chữa khỏi bệnh không có nghĩa là đầu óc cứng nhắc không linh hoạt. Đây chẳng phải cũng động chạm đến cả Chủ nhiệm khoa là ông ta hay sao?

Bệnh nhân này, gã cũng đích thân đến khám qua, chỉ là không có cách chữa trị gì mà thôi.

-Tình hình thực ra cũng không có gì phức tạp. Rất đơn giản thôi, chỉ là các anh phức tạp hóa vấn đề!

Trương Dương lại lắc đầu nói. Đối với Vương Quốc Hải thì giọng điệu của hắn nhã nhặn hơn rất nhiều, câu trước của hắn chủ yếu là nhằm vào Lưu Triều Cường.

Nhưng trong lời nói của hắn có ý chỉ trích các bác sĩ thì không hề thay đổi.

Vương Quốc Hải nhếch lông mày lên một cái, từ từ kìm chế tim đập nhanh vì tức giận rồi mới hỏi:

-Trương Dương, phải chăng cậu có ý kiến gì? Nếu có thì nói thẳng ra đi, để mọi người cùng nghiên cứu xem có thể thực hiện được không?

-Tôi có ý kiến, hơn nữa rất đơn giản. Đơn thuốc kia của tôi viết ra chính là để dùng cho bệnh nhân. Các anh không cảm thấy bệnh nhân thực sự rất gầy sao?

Trương Dương gật đầu, nhẹ nhàng nói, cuối cùng còn hỏi vặn lại mọi người một câu.

-Rất gầy?

Vương Quốc Hải cụp mày xuống. Ông ta không ngờ được Trương Dương sẽ nói như vậy. Bệnh nhân quả thực rất gầy, mặt vàng như sáp. Đây cũng là vì bệnh nhân sinh bệnh quá lâu, bệnh nặng kéo dài, cơ thể sẽ trở nên như vậy.

Hai bác sĩ khác đều nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu.

Lưu Triều Cường lúc này đã bình tĩnh lại. Không cần người giữ, gã có thể ngồi lại ở đó. Chuyện đồng nghiệp ẩu đả ở bệnh viện là một lỗi lớn, dù cho Trương Dương chỉ là một thực tập sinh cũng không được.

Lại càng không cần phải nói, Viện trưởng cũng rất xem trọng Trương Dương. Nếu gã ra tay thì người xui xẻo cuối cùng nhất định sẽ là gã.

Vương Quốc Hải nhíu chặt mày lại, ông ta còn liên tục lắc đầu.

-Không đúng, không đúng!

Miệng Vương Quốc Hải phun ra vài chữ, nắm mạnh lấy bệnh án một cái rồi cẩn thẩn xem xét.

Dáng vẻ của Vương Quốc Hải thực sự khiến cho Trương Dương lộ vẻ tươi cười. Xem ra Vương Quốc Hải đã hiểu được ý tứ của hắn. Hiểu được là tốt rồi, sau khi được chỉ điểm mới hiểu ra được, ít ra cũng xuất sắc hơn những người khác một chút.

Hai gã bác sĩ còn lại vẫn mờ tịt như trước.

-Tôi hiểu rồi! Hóa ra nguyên nhân căn bệnh là tại đây, là ở đây!

Vương Quốc Hải đột nhiên hét to một tiếng, còn có vẻ rất hưng phấn. Những y tá bên cạnh đều rất hoảng sợ. Chẳng ai ngờ rằng, Chủ nhiệm Vương bình thường cực kỳ nghiêm túc lại có lúc như vậy.

-Chủ nhiệm Vương, lời anh nói tôi vẫn không hiểu?

Một bác sĩ bên cạnh cẩn thận hỏi lại một cách nhẹ nhàng. Dáng vẻ của Vương Quốc Hải khiến y rất mơ hồ và cũng rất hiếu kỳ.

-Vẫn không hiểu à?

Vương Quốc Hải vừa trừng mắt vừa nói:

-Trương Dương nói không sai, lúc trước chúng ta chỉ tìm nguyên nhân trên phương diện kỹ thuật, lẫn lộn hết cả rồi mà không chú ý đến nguyên nhân căn bản của chứng bệnh này. Chúng ta không tìm ra được nguyên nhân thực sự thì làm sao có thể chữa khỏi cho bệnh nhân được?

Vương Quốc Hải nhìn thoáng qua Trương Dương, rồi tiếp tục nói:

-Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu ra rồi. Đơn thuốc của bác sĩ Trương là rất đúng, nên kê đơn như vậy, ha ha! Thật không ngờ, thật không ngờ bệnh này có thể chữa bằng thịt kho tàu. Đơn thuốc này thú vị, rất thú vị!

Vương Quốc Hải nói xong phá lên cười, nói rất hưng phấn. Trương Dương thì ở một bên mỉm cười và khẽ gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc