THẦN Y THÁNH THỦ

Xuân về hoa đua nhau nở, tháng 5 có thể nói là tháng đẹp nhất ở Trường Kinh.

Mùa xuân, thời tiết không lạnh cũng không nóng, rất nhiều người đều ra ngoài hưởng thụ cảm giác thoải mái này, trong sân trường đại học Trường Kinh những tốp người trẻ tuổi túm năm tụm ba đi lại, tắm trong gió xuân, nói cười vui vẻ.

- Mễ Tuyết, bạn thật sự bỏ qua kỳ thi nghiên cứu sinh hả?

Một cô gái có bím tóc từ đằng sau vội vàng đuổi theo Mễ Tuyết hỏi.

Bọn họ là những sinh viên nếu không phải đang tìm việc làm thì chính là đang bận chuẩn bị cho kì thi nghiên cứu sinh, trước kia Mễ Tuyết cũng đã chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh để tiếp tục học lên, nhưng sau khi gặp Trương Dương và cùng nhau ở chung thì cô liền bỏ qua ý định này.

- Không thi nữa, ở nhà mình còn rất nhiều việc, mình cũng không có thời gian.

Mễ Tuyết cười ngọt ngào, nhẹ nhàng lắc đầu, cô nói nhà ở đây chắc là bên phía Trương Dương, sau khi hai người đính hôn thì nghiễm nhiên trở thành người một nhà.

Tuy nhiên việc hai người đính hôn vẫn chưa công khai trong trường học, cô gái có bím tóc trên mặt lại lộ ra vẻ đáng tiếc, nói:

- Nếu bạn thi, chắc chắn là sẽ qua, hôm nay giáo viên hướng dẫn còn nói bạn bỏ không thi thực sự là một tổn thất rất lớn.

- Mễ Tuyết

Hai người đang nói chuyện, bên cạnh lại có hai người tới, Nam Nam và Tiểu Ngốc cầm tay nhau chạy lại.

- Sao hôm nay hai người lại có thời gian rảnh thế?

Thấy 2 người, nụ cười trên mặt Mễ Tuyết càng tươi hơn.

Hôm nay tiệm cơm không bận, hơn nữa việc kinh doanh của tiệm cơm từ lâu đã thuận buồm xuôi gió, vậy nên họ không phải luôn túc trực tại đó.

Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng quay về trường học để chuẩn bị, sau khi hai người tốt nghiệp liền dự tính đem toàn bộ tinh lực đầu tư vào trong kinh doanh, tranh thủ đem tiệm ăn mở ra càng to càng tốt.

Trong khoảng thời gian này, số lần Mễ Tuyết đến tiệm ăn ngày càng ít, cô đang dựa theo kế hoạch của Trương Dương xem lại một số những sổ sách quản lý của khách sạn năm sao, cách quản lý khách sạn năm sao và quản lý tiệm cơm trước đây hoàn toàn không giống nhau.

Tiệm cơm này không sớm thì muộn cũng giao cho hai người kia, chi bằng bây giờ giao luôn cho họ.

- Ừ, Trương Dương đã trở về chưa. Cố Thành và tên ngốc kia hôm nay cũng trở về rồi, bọn họ hình như đang xử lý đồ đạc gì đó, buổi tối chúng ta cùng nhau tụ tập đi.

Tiểu Ngốc hưng phấn gật đầu, hơn nửa tháng nay, số lần gặp Mễ Tuyết và Trương Dương cực hiếm hoi, Mễ Tuyết cơ bản không đến tiệm cơm, còn khiến bọn họ lo lắng và hoang mang mất mấy ngày.

Cuối cùng sau khi Mễ Tuyết giải thích, bọn họ mới biết sau này Mễ Tuyết còn có chuyện quan trọng phải làm.

- Mình cũng không biết, hôm trước anh ấy có gọi điện nói mấy ngày nữa sẽ trở về.

Nhắc đến Trương Dương, trong mắt Mễ Tuyết thoáng có chút ảm đạm, hiện nay Trương Dương rất bận rộn, một tháng thời gian hai người được ở chung một chỗ không nhiều, cô bắt đầu thấy nhớ khoảng thời gian tết âm lịch.

Ít nhất trong khoảng thời gian đó hai người luôn ở bên nhau.

- Không sao, nếu anh ấy đã nói như vậy thì nhất định sẽ trở về, Thằng ngốc đã đặt phòng ở khải hoàn rồi, hôm nay chúng ta phải tổ chức liên hoan mới được.

Tiểu ngốc đi lên kéo tay Mễ Tuyết lại, nhẹ nhàng an ủi vài câu, cô gái có bím tóc thì nhân cơ hội chào mọi người và rời đi.

Trường học này cũng là một vòng tròn quan hệ, cô gái này là bạn học của Mễ Tuyết, quan hệ cũng không phải đặc biệt thân thiết, ba người này mới thật sự là chị em tốt của nhau.

Mễ Tuyết khẽ gật đầu, đặt phòng ở Khải hoàn cũng tốt, ở đó gần, dù sao đến tiệm cơm thì phải xa hơn một chút.

Thằng ngốc trong miệng Tiểu Ngốc nói ra chính là Hồ Hâm, khi mới bắt đầu Tiểu ngốc cứ luôn gọi Hồ Hâm là thằng ngốc, sau đó không biết vì sao biến thành thằng ngốc, tuy rằng ngoài miệng thì gọi như vậy, nhưng trong lòng tiểu ngốc thì rất ngọt ngào, hiện tại hai người cũng coi là đã "tu thành chính quả".

Ba cô gái cùng bước về phía trước, trên đường có không ít nam sinh nhìn theo hướng bọn họ.

Bọn họ nhìn không chỉ có Mễ Tuyết.

Kinh doanh tiệm cơm lâu như vậy, Nam Nam và Tiểu Ngốc đã có khác biệt rất lớn, hai người bất kể là trang phục hay khí chất đều không giống với các nữ sinh khác trong trường, khí chất của Mễ Tuyết thì càng không cần phải nói, ba cô gái như vậy đi cùng nhau, không muốn thu hút ánh mắt của người khác cũng thực khó.

Tất nhiên, bọn họ chỉ là nhìn mà thôi, còn thật sự tiến lên bắt chuyện thì không nhiều.

Nhưng không nhiều không có nghĩa là không có, rất nhanh liền có một nam sinh mặc kiểu áo khoác đang thịnh hành, anh chàng này đầu tóc bóng mượt bước nhanh về phía bọn họ.

- Mễ Tuyết, đã lâu không gặp.

Nam sinh này đứng trước mặt bọn họ, trên mặt còn mỉm cười.

- Phạm Tư Triết, anh có việc gì sao?

Mễ Tuyết có chút kinh ngạc, anh ta không phải là người xa lạ, Phạm Tư Triết là nhân vật quan trọng trong trường, trước kia anh ta đã từng theo đuổi Mễ Tuyết, nhưng bên cạnh Mễ Tuyết đã có Trương Dương, mà Trương Dương lại thể hiện là một người rất cừ, nên tâm tư trong lòng anh ta cũng tắt ngấm.

- Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi gần đây không thấy Trương Dương, lâu lắm không gặp cậu ấy, có cơ hội tôi muốn mời cậu ấy ăn một bữa cơm.

Phạm Tư Triết vội vàng xua tay, tên này mặc dù hư hỏng nhưng cũng chưa đến nỗi, người khác có ơn với anh ta, anh ta sẽ ghi nhớ.

Lần trước Trương Dương đã từng cứu anh ta, về sau anh ta đã không còn thù địch với Trương Dương nữa, sau đó còn báo tin cho Trương Dương về chuyện Chu Dật Trần muốn đối phó với hắn.

- Anh ấy đã ra ngoài làm chút việc rồi, chắc là sẽ trở về nhanh thôi.

Mễ Tuyết lại mỉm cười, nói khẽ, Phạm Tư Triết nhìn khuôn mặt tươi cười này mà ngỡ như hoa nở, thoáng ngẩn ngơ, lại vội vàng cúi đầu.

Bây giờ anh ta đã thật sự không còn tương tư Mễ Tuyết nữa, đến tìm Mễ Tuyết thực sự là vì đã lâu không gặp.

- Két

Xa xa có một chiếc BMW đột nhiên lao tới, phanh gấp bên ven đường nơi bọn họ đang đứng, lốp xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh nghe vô cùng chói tai.

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía chiếc xe.

Xung quanh rất nhiều người đều đang bàn luận, cũng có người hâm mộ nhìn ngắm chiếc xe, còn có người suy đoán mục đích đến của chiếc xe sang trọng này.

Chỉ có Tiểu Ngốc, Nam Nam và Mễ Tuyết lộ ra nụ cười tươi trên mặt.

Cửa xe rất nhanh được mở ra, một người dáng cao to mặc áo khoác ngoài màu đen bước xuống, người cao to này không nói hai lời liền trực tiếp đi đến trước mặt Phạm Tư Triết.

- Phạm Tư Triết anh lại muốn làm gì thế?

Người xuống xe chính là Hồ Hâm, chiếc xe này là xe mới của công ty bọn họ, anh ta và Cố Thành hiện tại là quản lý công ty vận tải lớn nhất Trường Kinh, xe bình thường đã không còn phù hợp với thân phận của bọn họ nữa.

Chiếc xe này có giá hơn một tỷ, nhưng với công ty lớn thì mua chiếc xe này chỉ là chút lòng thành. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Cố thành cũng bước xuống xe, vội vàng bước đến đứng bên cạnh Phạm Tư Triết, có chút cảnh giác nhìn anh ta.

- Không, Hồ Hâm, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ gặp Mễ Tuyết để hỏi xem Trương Dương có ở đây không, tôi muốn mời cậu ấy ăn cơm.

Phạm Tư Triết lại xua tay, bộ dạng của Hồ Hâm và Cố Thành đã dọa anh ta giật mình.

Bây giờ anh ta đối mặt với Hồ Hâm lại thấy có áp lực không nhỏ, trước kia khi cùng nhau chơi bóng anh ta cơ bản không để Hồ Hâm vào trong tầm mắt.

Hơn nữa hiện tại trên người Hồ Hâm mang là đồ hiệu, đi xe sang trọng, tay đeo đồng hồ của hãng nổi tiếng, bất luận là nhìn từ phương diện nào cũng đều nhìn ra đây là một người thành công, đặc biệt là Hồ Hâm đã làm ông chủ một thời gian nên đã hình thành một loại khí chất, nó trực tiếp khiến cho anh ta thấy áp lực rất lớn.

Điều này cũng làm cho Phạm Tư Triết rất cảm thán, người ta đúng là phất lên thật nhanh, mới có không bao lâu mà Hồ Hâm đã thay đổi lớn như vậy rồi.

Đối với tình hình của Hồ Hâm, Phạm Tư Triết cũng mơ hồ biết một chút.

Hồ Hâm hiện nay là Chủ tịch công ty vận tải lớn nhất Trường Kinh, Cố Thành là Phó tổng, bất kể là hai người đi đến đâu, cũng đều thuộc số người thành công.

Hai người vẫn ở trường, chưa tốt nghiệp đại học, còn được đăng lên báo, có điều chỉ là lên báo một tuần rồi không thấy nữa.

Cho dù chỉ là một tuần nhưng cũng đã gây chấn động rất lớn, khiến rất nhiều sinh viên hâm mộ, trong có có cả anh ta, Phạm Tư Triết.

Ngoài ra, Phạm Tư Triết còn nghe nói, Hồ Hâm và Cố Thành có ngày hôm nay hoàn toàn là do Trương Dương giúp đỡ, người biết việc này không nhiều, tuy nhiên Phạm Tư Triết không phải là một sinh viên bình thường, anh ta có đường truyền tin riêng.

Điều này cũng làm cho anh ta càng hâm mộ hơn, cộng thêm việc Trương Dương từng cứu anh ta, bây giờ thái độ của anh ta đối với Trương Dương có thể nói là đã hoàn toàn thay đổi.

Hôm nay anh ta xuất hiện, cũng thực sự là thật lòng muốn hỏi thăm tin tức về Trương Dương, và mời Trương Dương ăn cơm

- Hồ Hâm, đúng thế đấy…

Mễ Tuyết nói nhỏ, vừa nói xong cô liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía trước.

Phía trước lại có một chiếc xe Benz màu đen lái tới, chiếc xe này cô vô cùng quen thuộc, cô còn thường xuyên lái nó.

Trong nhà, chiếc Mercedes-Benz kia nếu không phải là Trương Dương lái thì sẽ là cô lái, khi Trương Dương không lái, Long Phong không hề động tới nó, anh ta thậm chí không ra khỏi cửa, chỉ đóng cửa bế quan tu luyện.

Bây giờ chiếc xe này xuất hiện ở đây, lại còn đi đến trường học, trái tim Mễ Tuyết không kiềm chế được, đập rất nhanh.

Xe lái không nhanh, tuy nhiên vườn trường không lớn, một lát sau chiếc xe đã đến phía sau xe BMW, và đỗ ở đó.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, Trương Dương mang theo nụ cười rạng rỡ bước xuống xe, mỉm cười đi lên phía trước.

Rất tự nhiên nắm lấy tay Mễ Tuyết, Trương Dương cười nói :

- Mọi người có phải đã hẹn trước tụ tập ở đây rồi hay không, sao hôm nay lại đông đủ thế này?

- Lão đại, anh trở về rồi.

Cố Thành phản ứng đầu tiên, lập tức nhảy dựng lên, Hồ Hâm và bọn Tiểu ngốc cũng lập tức vây lại.

Mấy người bọn họ cũng đã lâu không được gặp Trương Dương rồi.

Phạm Tư Triết bị bỏ lại phía sau, lúc này cũng có chút xấu hổ, đi cũng không được, ở cũng không xong.

- Liên hoan à, đây là chuyện tốt, gọi cả Tiêu Bân đến đây đi, lâu lắm không gặp tiểu tử này rồi.

Nghe Hồ Hâm giải thích xong, Trương Dương khẽ mỉm cười, trước kia khi còn trong trường, mấy người bọn họ thường xuyên tụ tập một chỗ, từ sau khi Hồ Hâm và bọn Tiểu ngốc ra ngoài, bọn họ rất khó có thể ở chung một chỗ.

Tiêu Bân bây giờ vẫn là Chủ tịch Hội sinh viên, có điều thời gian anh ta bận việc càng nhiều hơn, làm chủ tịch một thời gian, bây giờ đối với vị trí này anh ta rốt cục cũng không còn mê luyến như trước kia nữa, anh ta đã hiểu rằng, cái vị trí này chỉ là hư ảo, thực tế nhất vẫn là tương lai, quyền lợi bây giờ không có nghĩa cũng là quyền lợi sau này.

Hồ Hâm lập tức lấy di động gọi cho Tiêu Bân, bây giờ Tiêu Bân cũng đã có di động riêng.

- Phạm Tư Triết, đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì cùng đi luôn chứ.

Trương Dương chú ý đến Phạm Tư Triết đang xấu hổ ở một bên, mỉm cười đi đến mời, vì sao Phạm Tư Triết lại ở đây hắn không biết, nhưng dù sao vừa rồi mấy người cũng đã ở cùng nhau.

- Hả, tôi không đi đâu, cậu, cậu hôm nào có thời gian, tôi muốn mời một mình cậu ăn cơm, chuyện lần, lần trước tôi vẫn chưa có cảm ơn cậu.

Phạm Tư Triết vội vàng xua tay, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy từ túi quần ra một chiếc điện thoại, nói với Trương Dương:

- Số điện thoại của cậu là bao nhiêu, để tôi ghi lại, hôm khác tôi nhất định phải mời cậu ăn cơm.

Nhìn anh ta có chút bối rối, Trương Dương khẽ lắc đầu.

Tuy nhiên Trương Dương vẫn cho anh ta số điện thoại của mình, sau khi có được số điện thoại Phạm Tư Triết liền nói cảm ơn và lập tức rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc