THẦN Y THÁNH THỦ

Nghe rằng Trương Dương đã tự rời đi, vị lãnh đạo của đội quân tiên phong vừa lo vừa tức, ngay lập tức chạy đến.

Vừa rồi ông ta vừa báo cáo với cấp trên đã tìm được người, kết quả chưa quay về người đã đi mất, không biết khi quay về ông ta còn bị phê bình đến thế nào.

Trương Dương đã rời đi thật sự, Trương Bình Lỗ cũng đi rồi, Trương Bình Lỗ đi là để về kinh thành sớm hơn, giờ đây kinh thành chỉ có mình Trương Đạo Phong trông coi, những thứ này còn chưa kịp cất giấu thỏa đáng.

Trương Dương rời đi, là vì tốc độ của họ quá chậm, không muốn để cho người ở bên ngoài lo lắng.

Theo tốc độ của họ, thì phải đến đêm mới về được, đi lại trong rừng nguyên thủy không nhanh được như bên ngoài, đi lại rất chậm.

Mặc dù Trương Dương đã rời đi, nhưng vẫn còn Trương Vận An ở đó, đây cũng là suy nghĩ cho những người cảnh sát kia, có một vị cường nhân tứ tầng của Y Thánh Nhất Mạch đi theo, có bất cứ vấn đề gì xảy ra cũng giải quyết được, dù có linh thú xuất hiện cũng không phải lo lắng gì, Trương Dương cũng không cần thiết phải đi theo họ.

- Lính thông tin, anh hãy liên lạc với bộ chỉ huy ngay, nói rằng mục tiêu đã tự rời đi, bảo những anh em ở gần để ý một chút!

Xác định rằng không thể đuổi kịp Trương Dương, người lãnh đạo đành phải ra mệnh lệnh với người lính thông tin.

Giờ đây cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi, hi vọng rằng người đằng trước có thể chặn Trương Dương lại, đừng để Trương Dương gặp phải nguy hiểm gì.

Ông ta thật sự rất tức giận vì hành vi "lỗ mãng" đó của Trương Dương, đây là rừng nguyên thủy, họ có nhiều người mang theo vũ khí như vậy vào đây, mà thỉnh thoảng còn có người bị thương, vậy mà hắn lại tự động đi ra ngoài.

Không đúng, hắn còn có một con bạch mã rất đẹp nữa, nhưng đây là rừng nguyên thủy, không phải là thảo nguyên, cưỡi ngựa trong rừng nguyên thủy, nghĩ đến đây người lãnh đạo lại lắc đầu.

Có điều lúc này ông ta đã quên mất một điều, Trương Dương có thể sống một mình ở đây trong mười mấy ngày, đương nhiên cũng có thể rời đi, con bạch mã đó ở trong rừng sâu nhiều ngày như vậy, mà trên người vẫn sạch như tuyết, đây đã là một điểm nghi ngờ, đáng tiếc rằng, vì Trương Dương, nên họ đã quên mất những điều này.

- Đại đội trưởng, chó tuần tra của chúng ta, lại bình thường rồi!

Đang ngán ngẩm, thì đột nhiên có người đến báo cáo, Trương Dương vừa đi khỏi, đám chó tuần tra đã hồi phục lại.

Không nói là hồi phục hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng trở nên có tinh thần hơn, và cũng bắt đầu nghe theo mệnh lệnh của người huấn luyện, không ỉu xìu như vừa rồi nữa, đi cũng không đi được, đều phải khiêng đi.

- Bình thường rồi?

Vị lãnh đạo này lại trừng lớn mắt một lần nữa, nhìn về phía đằng xa một cách mất tự nhiên.

Trương Dương và những người khác vừa đến, đám chó tuần tra tất cả đều gặp chuyện, vừa đi, chúng lại hồi phục, chẳng lẽ hiện tượng bất thường của đám chó tuần tra này có liên quan đến họ hay sao?

Trong đầu người lãnh đạo này, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Đó là một bí mật mà sĩ quan huấn luyện nói với ông ta khi ông còn trẻ, sĩ quan huấn luyện nói với ông rằng, trên thế giới này cường nhân thật sự mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.

Họ có thể ra vào một cách tự do những nơi nguy hiểm mà người thường không vào được, họ cũng có năng lực mà người thường không có.

Có điều những người như vậy rất ít, nếu không phải là do sĩ quan huấn luyện uống say, thì cũng không nói với ông ta những điều này.

Còn về tại sao sĩ quan huấn luyện lại biệt, đó là vì ông ta đã nhìn được tận mắt những người này, vì thế ông ta tin tưởng rằng họ tồn tại thật sự.

Giờ đây, ông ta cuối cùng đã nhớ đến tất cả những điều bất thường của Trương Dương, theo những tin tức mà ông ta có được, Trương Dương đã ở trong núi mười mấy ngày rồi, thời gian mười mấy ngày, ở trong núi, không nói đến việc biến thành người cổ đại, ít nhất dáng vẻ trông cũng phải thê thảm một chút chứ.

Nơi này khắp chốn đều là độc vật, càng có vô số những thứ làm cho con người ta phát điên, như muỗi, kiến…, nếu như bị muỗi ở đây đốt một nốt, chắc chắn sẽ sưng thành một bướu lớn.

Môi trường như thế này, những tinh anh hành động tập thể như họ trông còn thê thảm, mà Trương Dương lại không sao hết.

Lúc này, cuối cùng ông ta đã cảm nhận được, tại sao vừa rồi khi Trương Dương gặp họ, ông ta cứ thấy điều gì đó kỳ lạ.

Dù là mục tiêu Trương Dương, hay là cậu của hắn, Trương Vận An, hay người già thần bí kia, hay con ngựa trắng đẹp đẽ và con chồn cảnh nằm ngủ trong lòng Trương Dương, đều có một đặc điểm chung.

Trên người họ đều rất sạch sẽ, không có một chút bùn nào.

Sinh sống mười mấy ngày trong rừng nguyên thủy, mà lại sạch sẽ như vậy, điều này không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.

Chẳng lẽ, Trương Dương và những người đó, chính là những người không bình thường mà sĩ quan huấn luyện đã nói ư?

Nghĩ vậy, thì quả thật là có khả năng, dù là ông ta, người đại đội trưởng đã trải qua mười mấy năm rèn luyện trong đội ngũ, cũng không dám nói rằng mình có thể sự sống mười mấy ngày trong môi trường ác liệt này mà không mang theo gì, càng không cần nói đến chuyện, đi ra mà không bị chút thương tổn nào.

Suy nghĩ này, làm cho ông ta giật thót, quay đầu lại ngơ ngẩn đứng đó.

- Đại đội trưởng?

Chiến sĩ đến báo cáo không có được đáp án, chỉ có thể gọi nhỏ một tiếng, vị đại đội trưởng này tỉnh ra, ngay lập tức lắc đầu.

Lần này ông ta chỉ đưa ra một mệnh lệnh đơn giản, bảo mọi người đi nhanh về phía trước, dù Trương Dương có phải loại người mà ông ta đoán hay không, họ đều phải ra khỏi đây sớm, Dã Nhân Sơn không phải là nơi họ có thể ở lại, ngủ qua đêm ở đây càng phức tạp hơn.

Khi toàn bộ đội quân của họ tăng tốc, thì Trương Dương cũng đang tăng tốc.

Trên đường Trương Dương lại gặp được không ít người đang tìm kiếm, có thể tránh đi thì hắn tránh đi, nếu không tránh được thì hắn bảo Truy Phong tăng tốc phóng vọt qua.

Trong núi, dù là có người nhìn thấy Truy Phong cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng, dụi mắt một cái là không thấy gì nữa rồi, chỉ tưởng rằng mắt mình bị hoa.

Trương Dương chạy như bay như vậy, những người đang tìm kiếm kia đương nhiên sẽ không nhìn thấy hắn.

Chạy một lát, Truy Phong đột nhiên dừng lại, trên mặt Trương Dương cũng nở nụ cười, ở chỗ không xa phía trước, hắn cảm nhận được hai người rất quen thuộc.

Ngô Trí Quốc và Thường Phong, đang dẫn theo hơn 100 người đi chầm chậm vào trong, những người đằng trước đều mang theo các loại dụng cụ, dọn những trướng ngại vật hoặc giết các loại rắn rết phía trước, dò xem có khí mê tan hay khí độc hay không, đồng thời cũng xem có đầm lầy trong rừng hay không.

Hơn 100 người này, về cơ bản đều là người trong công ty Ngô Trí Quốc, lần này Ngô Trí Quốc đã bỏ sức lực không ít.

Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vào người Truy Phong, Truy Phong ngay lập tức hiểu ý, trực tiếp đi về đằng trước, rất nhanh liền xuất hiện trước mặt những người này.

Những người tìm kiếm phía trước thấy Truy Phong và Trương Dương đột nhiên xuất hiện liền giật thót mình, có người còn giơ súng lên theo phản xạ.

Rừng nguyên thủy có mãnh thú, không mang theo súng không thể được.

- Trí Quốc, Thường Phong!

Trương Dương kêu lên một tiếng, Ngô Trí Quốc và Thường Phong ngay lập tức ngớ người, rồi rảo bước lên đằng trước, ngơ ngác nhìn Trương Dương.

Trương Dương thì cười tươi, nhảy xuống từ trên lưng Truy Phong, đi chậm rãi đến trước mặt họ.

Những người khác ở xung quanh đều không nói gì, con bạch mã đẹp đẽ xuất hiện trước mặt và Trương Dương làm cho họ giật mình, nhưng họ cũng hiểu rằng, những người đột nhiên xuất hiện này nhất định quen ông chủ của họ.

- Trương Dương, anh đã đi đâu thế? Sao lâu vậy mà không về?

Thường Phong nhận ra, nhảy đến trước mặt Trương Dương, rồi đấm mạnh vào vai Trương Dương.

Anh ta dùng sức không nhẹ, trên mặt cũng rất xúc động, rõ ràng giờ đây rất nhiều cảm xúc.

Đương nhiên, dù cú đấm này có mạnh đến mấy cũng không gây hại gì được cho Trương Dương, Trương Dương không vận nội công lên trên bề mặt cơ thể, nếu không Thường Phong cũng sẽ làm đau chính mình.

- Trương Dương, cuối cùng cũng tìm được anh rồi, rốt cuộc anh đã đi đâu, sao lâu vậy mà không có tin tức gì?

Ngô Trí Quốc cũng đã phản ứng lại, vội vàng đến gần họ, trên mặt họ đều rất xúc động, nhiều ngày nay họ ăn không ngon, ngủ không yên, dùng sức lực và tinh thần lớn như vậy, cũng chỉ là để tìm người trước mặt, giờ đây đã tìm được người này, cuối cùng họ cũng đã được yên tâm.

- Xin lỗi, tôi đã đi hơi xa vào rừng, rồi lại có chuyện khác làm nhỡ mất, nên giờ mới ra!

Trông bộ dạng của họ, Trương Dương thấy rất áy náy, lần này thật sự là sự sơ xuất của hắn.

Lần này hắn không phải là tự vào, nếu như chỉ có mình hắn thì chẳng sao cả, nhưng cùng đi với mọi người, mà hắn lại biến mất lâu như vậy, cũng khó trách họ lại lo lắng đến thế.

Nhưng mới đầu Trương Dương thật sự không thể ngờ, lần này hắn lại đi vào với thời gian lâu như vậy.

Mười tám ngày tất cả, hơn nửa tháng.

Có điều thu hoạch trong mười tám ngày này của hắn thật sự không nhỏ, nếu lúc đầu đã sắp xếp xong tất cả, thì đây sẽ là một lần trải nghiệm hoàn hảo nhất của hắn.

- Không sao là được rồi, không sao là được rồi!

Ngô Trí Quốc nhìn Trương Dương, rồi ôm hắn vào lòng, trong miệng vẫn nói nhỏ.

Trương Dương không nhúc nhích, để cho Ngô Trí Quốc ôm hắn như vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy rằng nhịp tim của Ngô Trí Quốc đang đập mạnh, rất nhanh.

Những người bạn này, lo lắng cho hắn thật sự, lo lắng cho hắn từng ngày, tất cả những điều này, cũng thật sự là do sự sơ xuất của hắn gây nên.

- Tìm được Trương Dương rồi, chúng ta trở về đi!

Thường Phong nói một câu, rồi lại bảo người lấy ra máy truyền tin, gửi tin cho hậu phương.

Ở đây điện thoại đều không có sóng, những máy bộ đàm bình thường cũng không phát tín hiệu được đến tận đây, mỗi nhóm của họ đều có mang theo máy truyền tin vô tuyến.

Mỗi đội, đều có thể dùng điện vô tuyến để báo tình hình mới nhất của mình, làm vậy cũng để tiện cho mọi người biết được tình hình mới nhất, nếu có chuyện gì cũng có thể chuẩn bị trước được.

- Được, về thôi!

Ngô Trí Quốc gật mạnh đầu, người lo lắng cho Trương Dương không chỉ có mình anh ta, phải mau chóng dẫn Trương Dương về, nếu không người ở bên ngoài vẫn đang lo lắng.

Cảm nhận được sự quan tâm thân thiết thật sự của hai người, Trương Dương lại càng trở nên áy náy, thậm chí hắn còn phát hiện ra tròng mắt của Ngô Trí Quốc đã đỏ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Rõ ràng là, Ngô Trí Quốc không thể khống chế nổi nỗi xúc động của mình khi tìm thấy Trương Dương.

Một đoàn người đi về bên ngoài, lần này Trương Dương không tự rời đi nữa.

Dù sao thì bộ đội không có quan hệ gì với hắn, họ đi tìm hắn, hắn cũng rất xúc động, nhưng không có thứ tình cảm như gặp được Ngô Trí Quốc và Thường Phong.

Ngô Trí Quốc và Thường Phong ở đây, dù thế nào hắn cũng không được bỏ hai người đó ở lại mà tự rời đi, nên chỉ có thể đi cùng.

May mà chỗ này không còn xa với bên ngoài, có Trương Dương và Tia Chớp ở đây, càng không có những loại linh thú đến quấy rầy họ, làm cho tốc độ của họ gia tăng không ít, khi gần đến chập tối, họ đã ra ngoài khu vực núi.

Sau khi đến bên ngoài, cách thôn trấn cũng không còn xa nữa.

Khi vẫn chưa ra ngoài, đằng trước lại tuôn ra một đội người, người đi đằng trước đều là người quen của Trương Dương, Long Phong, Long Thành, Tô Triển Đào, Vương Thần, Lý Á, Diêm Diệp Phi đều có mặt ở đó.

Ở trong số đó còn có một cô gái áo trắng đang khóc lóc thảm thương, trông rất đáng thương, làm người ta cảm thấy đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc