THẦN Y THÁNH THỦ

Cục trưởng đem theo hơn 20 cảnh sát, tiến vào bàn Trương Dương.

Những người khác trong phòng ăn nhìn thấy thế trận này đều giật nảy mình, đều né sang một bên, có vài người nhát gan còn chạy ra khỏi phòng ăn, không dám quay lại.

- Trương Dương!

Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, cô sợ nhất là cảnh sát địa phương tìm được họ.

Nếu hôm qua Trương Dương nghe lời cô, rời khỏi huyện Liệt Sơn là đã không sao rồi.

Lúc này Mễ Tuyết đang hối hận, hôm qua không kiên quyết một chút, bắt Trương Dương rời khỏi nơi này mới đúng.

- Anh không sao đâu, em yên tâm đi, em không cần phải lo!

Trương Dương nhẹ nhàng nắm tay cô, lúc này chung quanh họ đều là cảnh sát, bất luận là hắn hay Tô Triển Đào, dường như đều không nhìn thấy mấy cảnh sát này.

Một đám cảnh sát vây quanh, Trương Dương và Tô Triển Đào vẫn từ từ ăn sáng, đừng nói người khác, ngay cả cục trưởng đại nhân cũng thấy giật mình.

- Trương Dương, anh là bị tình nghi là người gây ra vụ án cố ý đánh người gây thương tích, giờ anh sẽ bị bắt!

Một cảnh sát bước tới, đầu tiên là nhìn Trương Dương, sau đó đem một chiếc còng ra, chuẩn bị còng tay Trương Dương.

- Đợi một chút!

Trương Dương đột nhiên khoát tay, viên cảnh sát kia kinh ngạc nhìn hắn.

- Tôi sẽ đi với các người, tuy nhiên các người nên hiểu rõ, mời tôi đi thì dễ, chứ muốn bảo tôi đi sẽ khó đấy!

Trương Dương mỉm cười nói, Mễ Tuyết ngồi cạnh suýt chút nữa là ngất đi, cô không ngờ đến lúc này mà Trương Dương còn dám nói như vậy.

Hôm qua bài báo Trương Dương viết căn bản cô không để ý, ngay cả Trương Dương viết những gì cô cũng không biết, lúc đó trong đầu cô chỉ nghĩ làm thế nào để Trương Dương rời khỏi đây trước.

- Kiêu ngạo, ngông cuồng, dẫn đi!

Cục trưởng đứng cạnh quát lên, viên cảnh sát kia vội vàng còng tay Trương Dương.

Lúc này, Trương Dương không phản đối, để mặc họ còng tay mình, rất phối hợp với họ đi ra bên ngoài, lúc đi trên mặt hắn còn mỉm cười, dường như không chút sợ hãi gì cả.

- Trương Dương!

Mễ Tuyết không kìm được rơi nước mắt, cô đã chuẩn bị về nhà xin ba mình, để ba tới cứu Trương Dương.

- Mễ Tuyết, em an tâm, anh cam đoan Trương Dương sẽ không sao đâu!

Tô Triển Đào cũng ở đây, nhìn Mễ Tuyết khẽ thở dài, trong lòng anh ta đang ngưỡng mộ Trương Dương.

Có được một cô gái xinh đẹp như Mễ Tuyết quyết một lòng theo hắn, Trương Dương coi như may mắn, anh ta thì cứ đi tìm một người thực sự yêu mình như vậy, nhưng tiếc là tìm mãi không thấy.

Bên cạnh anh không phải không có phụ nữ, nhưng những phụ nữ này không phải vì tiền của anh ta, thì cũng vì địa vị thân phận của anh ta. chẳng có ai thực sự yêu anh ta cả.

- Không, anh không hiểu, ở Liệt Sơn này, thế lực Dư gia rất mạnh!

Mễ Tuyết vừa khóc vừa lắc đầu, cô càng khóc dữ hơn nữa.

Tô Triển Đào không còn cách nào khác, đành đến gần, nhỏ giọng nói với Mễ Tuyết một câu.

Giọng anh ta rất nhỏ, chỉ hai người nghe được.

Mễ Tuyết sau khi nghe xong, lập tức sững sờ, ánh mắt khó tin nhìn Tô Triển Đào.

- Tô, anh Tô, anh nói thật ạ?

- Đương nhiên là thật, anh lừa em làm gì, không tin em đi hỏi Tô Vi đi!

Tô Triển Đào lập tức vỗ ngực, thấy Mễ Tuyết lo lắng, anh ta bèn đem thân phận của mình tiết lộ, công tử của Chủ tịch tỉnh ở đây, bảo vệ một người hoàn toàn không thành vấn đề.

Kỳ thực ngay từ đầu anh ta định nói thẳng thân phận của Trương Dương, nhưng nghĩ tới thái độ của Trương Dương tạm thời anh ta thay đổi ý định, cho dù anh ta hay là Trương Dương, chỉ cần xuất hiện một người xuất hiện ở đây là kết quả đều giống nhau thôi.

- Em tin anh, anh Tô, chúng ta đi cùng đi. đừng để họ ức hiếp Trương Dương!

Mễ Tuyết lau nước mắt, Tô Triển Đào nói cô rất tin tưởng, thật sự cô không biết được thân phận này của Tô Triển Đào.

Sớm biết, cô đã không phải lo lắng như vậy rồi.

Trong lòng Mễ Tuyết có chút quái lạ, Trương Dương chắc chắn biết thân phận thực sự của Tô Triển Đào, cho nên mới cố ý gọi Tô Triển Đào tới, tên xấu xa này, làm mình uổng công lo cho anh ta lâu như thế!

- Được, đi!

Tô Triển Đào bất đắc dĩ lắc đầu, Mễ Tuyết biết được thân phận của anh ta mà cũng không kinh ngạc, trong lòng chỉ nghĩ đến Trương Dương, điều này càng làm anh ta hâm mộ và đố kỵ.

Cục Công an không xa, Trương Dương bị đưa thẳng vào cục, sau đó lập tức đưa vào phòng thẩm vấn.

Còn do đích thân cục trưởng thẩm vấn, đây là chuyện do chính Chủ tịch huyện tương lai chỉ thị, Cục trưởng sao dám qua loa, hơn nữa vị cục trưởng này còn là người của Phó bí thư Dư nữa.

- Thành thật một chút, nói, hôm qua có chuyện gì, sao lại đả thương nhiều người như vậy?

Cục trưởng đích thân thẩm vấn, nhưng việc hỏi những câu này chắc chắn không phải cục trưởng làm, một cảnh sát ngồi bên cạnh đập mạnh bàn, hét lớn lên.

- Có à, tôi đánh bị thương người à? Đánh bị thương bao nhiêu người?

Trương Dương khẽ mỉm cười, không chút để ý, hắn còn đùa bỡn chiếc còng trên tay, trong lòng hắn đang nghĩ, nếu hắn dùng sức có bứt đứt được cái còng này không, hay là dùng súc cốt công để tháo khỏi còng nhỉ?

Súc cốt công Trương Dương thật sự cũng có biết chút chút, trước kia Trương gia hành tẩu giang hồ có cứu được không ít người, cũng nhận được rất nhiều lễ vật của người khác, trong đó có vài bí tịch công pháp.

- Anh, anh có thái độ gì đấy!

Viên cảnh sát kia lại vỗ bàn, đứng cả người dậy, bước ra khỏi vị trí, đi thẳng đến trước mặt Trương Dương.

Anh ta đang chuẩn bị dùng vũ lực uy hiếp Trương Dương, nói trắng ra là đang muốn giáo huấn Trương Dương.

- Anh mới nói, hôm qua tôi đánh nhiều người, vậy anh còn dám đến gần tôi à?

Trương Dương đột nhiên cười cười, viên cảnh sát đang đi tới sắc mặt thay đổi, đứng khựng lại.

Trương Dương không nói anh ta thật cũng quên mất, hôm qua mấy người bị đánh đúng là thê thảm, đích thân anh ta đi hỏi thăm ghi chép, có mấy người đến tối qua còn chưa tỉnh lại, những người tỉnh lại đều bị gãy xương.

Căn cứ theo những gì họ nói, bọn họ bị người trước mặt này đánh.

Tuy nhiên anh ta không tin khẩu cung đó, anh ta không nghĩ một người có thể lợi hại như vậy, đánh ngã quá nhiều người, còn đánh cho người ta thê thảm.

Dù sau nhiều người như vậy nhưng đều khai giống nhau, làm trong lòng anh ta cũng hơi phân vân, lại thêm câu này của Trương Dương, anh ta thực sự cũng hơi sợ.

- Không cần vội, tôi nói rồi, mời tôi đến thì dễ, các người muốn mời tôi đi, khó lắm!

Trương Dương cười cười, thời gian cũng tương đối rồi, Tô Triển Đào vẫn còn bên ngoài, thế nên hắn ở trong này cũng chẳng lo lắng gì.

- Kiêu ngạo, ngông cuồng!

Cục trưởng cũng vỗ xuống bàn, tức giận kêu, ông ta vừa nói xong, điện thoại trên người cũng vang lên.

Cục trưởng lấy di động ra, nhìn dãy số, trừng mắt nhìn Trương Dương, rồi mới đứng lên ra khỏi phòng thẩm vấn nghe điện thoại.

Chưa đến hai phút, cục trưởng đã quay lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vừa rồi phó bí thư Dư gọi tới, bảo ông lập tức thả người, không thể nhốt ở cục công an, phải sắp xếp một chỗ thật tốt, ông ta sẽ nhanh chóng đích thân đến đấy.

Sự thay đổi đột ngột này làm vị cục trưởng này không hiểu ra làm sao, trong lòng cũng có chút bất mãn.

Dù nói thế nào ông cũng là Cục trưởng cục công an, đâu phải tên lính nhỏ của người ta, trước nói bắt cũng là ông, giờ kêu thả người cũng là ông, rốt cuộc là thế nào chứ?

Dù có ý kiến gì, lời phó bí thư Dư không thể không nghe, ông chỉ có thể quay lại thả Trương Dương thôi.

- Trương Dương, anh may mắn đấy, vụ án của anh xảy ra tình hình khác, giờ anh có thể đi!

Cục trưởng nén tức giận trong lòng, chầm chậm nói, đám cảnh sát bên cạnh đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

- Cục trưởng, vậy là sao?

Một viên cảnh sát lập tức hỏi, kết quả bị cục trưởng trừng mắt nhìn, cũng không nhận được lời giải thích.

Có chuyện gì sao ông biết được, cấp trên bảo sao, ông chỉ có thể làm theo vậy thôi.

Tuy nhiên mệnh lệnh lần này của Phó bí thư Dư ông chẳng thể nào hiểu được, người vừa bắt về đã thả, đừng nói là ông, ngay cả các cảnh sát bình thường cũng chẳng thể hiểu được.

Người này, họ phải tốn công sức cả đêm, còn tốn bao nhiêu sức lực mới bắt về được, sao nói một tiếng thả là thả, vậy cả đêm của họ không phải uổng công sao?

Viên cảnh sát kia, rất không tình nguyện đến mở còng cho Trương Dương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Đợi một chút!

Trương Dương đợt nhiên giơ tay lên, viên cảnh sát rất kinh ngạc nhìn hắn.

- Quên lúc nãy tôi nói gì à?

Trương Dương giơ tay lên, nhẹ giọng hỏi viên cảnh sát, viên cảnh sát hơi ngẩn ra, còn nhẹ nhàng lắc đầu.

- Mời tôi đến thì dễ, bảo tôi đi khó lắm!

Trương Dương khẽ mỉm cười, chầm chậm nói, cảnh sát trong phòng thẩm vấn, cả cục trưởng kia, đều há to miệng.

Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo rồi, bọn họ chưa từng gặp ai kiêu ngạo như vậy, dám ở lại Cục công an không chịu đi, đây không phải vấn đề lời dặn dò của Phó bí thư Dư nữa, mà là đang khiêu khích với toàn bộ Cục công an bọn họ.

- Được, anh không đi thì đừng hối hận, nhốt hắn lại!

Cục trưởng tức giận hét to một tiếng, nói xong quăng cửa bước đi, trong lòng ông vốn vô cùng tức giận, tên Trương Dương này càng làm ông giận hơn.

- Cục trưởng, không xong rồi, bên ngoài có người xưng là luật sư Hồ, nói là luật sự của Trương Dương, anh ta muốn gặp đương sự cảu anh ta!

Một viên cảnh sát chạy đến trước mặt cục trưởng, kích động nói.

- Luật sư cái gì? Không được gặp!

Cục trưởng này đang tức giận, lập tức mắng, viên cảnh sát kia sững sờ nhìn cục trưởng, vội vàng rời đi!

Đáng tiếc một lúc sau, viên cảnh sát này trở lại, trên mặt còn mang theo chút chua xót.

- Cục trưởng, bên ngoài có ba phóng viên, bọn họ nói muốn gặp Trương Dương, hỏi Trương Dương về chuyện chiếc Mercedes Benz bị cảnh sát đập, còn hỏi sao chúng ta giam giữ người bị hại, không phải vì người hành hung đều là cảnh sát đấy chứ?

Viên cảnh sát này tuổi không lớn, cũng khoảng hơn 20, cậu ta cẩn thận nói, lúc nói còn không ngừng nhìn sắc mặt cục trưởng.

Mấy câu này là đội trưởng bảo cậu ta nói, đội trưởng giờ đang ứng phó với luật sư và phòng viên, những phóng viên này vì sao tới cậu cũng không rõ lắm.

- Cái gì mà Mercedes Benz bị đập, cái gì mà người hành hung là cảnh sát, rốt cuộc sao lại thế này?

Cục trưởng nhíu chặt mày, giờ ông rất mơ hồ, nhưng nghe thấy có luật sư rồi còn có ký giả, ông bỗng cảm giác có gì đó bất thường.

Lại liên tưởng đến cuộc điện thoại của Phó bí thư Dư, sắc mặt của ông biến đổi, nhất định là đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này nhất định có liên quan đến Trương Dương,

Bình luận

Truyện đang đọc