Ngồi đúng hai tiếng, Tô công tử mới chịu trở về căn phòng của mình.
Trương Dương cũng quay về phòng của mình, căn phòng mà mỗi người bọn họ ở đều có một phòng khách và một phòng ngủ. Bước vào phòng ngủ, đầu tiên Trương Dương nhìn vào Tia Chớp đang ở trong cái lồng kính.
Lần này đến Hỗ Hải, Trương Dương còn mang theo cả Tia Chớp.
Hắn đến đây chắc phải ở mất mấy ngày, Mễ Tuyết thì ở nhà, nhưng cô ấy rất sợ nó, nên căn bản không thể cho Tia Chớp ăn được.
Nếu để Tia Chớp tự đi ra ngoài kiếm ăn hay nhịn đói ở nhà cũng không được, không có Trương Dương thì không ai có thể khống chế con ranh con này, nếu thực sự để nó phát điên lên thì sức phá hoại sẽ rất kinh khủng, Trương Dương thật không dám mạo hiểm như vậy.
Cuối cùng chỉ có thể là…Trương Dương ở đâu thì nó ở đó.
Đã từng được tự do, nhưng giờ lại bị nhốt vào trong lồng, Tia Chớp không vui lắm, khi Trương Dương vừa bước vào thì nó liền quay đầu đi chỗ khác, quay mông lại với Trương Dương, ra vẻ đang tức giận.
Nhưng đáng tiếc cái đuôi của nó vẫn đang phe phẩy, cái động tác này vô cùng đáng yêu, làm cho Trương Dương không thể nhịn cười được.
Cái tên ranh con đáng yêu này, thật khiến người khác phải yêu quý.
-Tia Chớp, là tao không tốt, không nên buôn chuyện cùng Tô công tử, tao sẽ thả mày ra ngay thôi.!
Trương Dương vừa nói vừa cười ha ha, hắn biết, cho là Tia Chớp không hiểu hắn đang nói gì đi nữa thì cũng hiểu ý của hắn.
Ranh con rất thông minh.
Quả nhiên, tên ranh con này liền ngẩng đầu lên, gương mặt hiện lên một nụ cười ngớ ngẩn, chú chồn nhỏ cười, đôi mắt híp lại như một đường may vậy, nhìn rất khôi hài.
Khi thả Tia Chớp ra, Trương Dương còn tiện tay nhét cho nó một viên đơn.
Thiểm Điện lập tức nhét viên đơn vào họng một cách vui vẻ.
Viên đơn này đương nhiên không phải là thuốc viên nhân sâm ngàn năm hay tiên đơn gì cả, đây chỉ là một viên nhân sâm bình thường do Trương Dương bào chế ra, lấy nhân sâm ngàn năm làm nguyên liệu chính.
Viên đơn như vậy đối với người bình thường mà nói là cực kì bổ ích, nhưng đối với Tia Chớp thì chỉ là món ăn khoái khẩu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đây cũng là một cơ hội tình cờ, Trương Dương vừa biết được Tia Chớp thích ăn những thứ này, một viên nhân sâm ngàn năm cũng có thể tăng độ trung thành của Tia Chớp lên năm điểm, những viên nhân sâm trăm năm này tuy hiệu quả không bằng, nhưng ăn nhiều thì cũng có thể tăng thêm một ít.
Một linh thú như Tia Chớp, cho dù là Trương Dương cũng hy vọng độ trung thành của nó cao hơn một chút, không cầu mong là sẽ được trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng phải trên chín mươi.
Điều này chỉ e rằng đến trăm năm sau, trong nhà hắn sẽ có một con linh thú bảo vệ.
"Ực" mấy tiếng, viên đơn này đã bị Tia Chớp nuốt sạch, đơn dược này sẽ không làm nó buồn ngủ, nhiều nhất cũng chỉ là tăng thêm tinh thần cho nó thôi.
Trương Dương vuốt ve bộ lông của Thiểm Điện, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhân sâm ngàn năm rất hiếm có, nhưng không đến nỗi là không mua được,chỉ cần một gốc nhân sâm ngàn năm hơi ớn một chút, thì Trương Dương đã có thể chế ra hàng trăm viên đơn, nên mỗi ngày hắn hoàn toàn có thể cho Tia Chớp uống một viên.
Nghỉ ngơi hơn hai giờ đồng hồ, Triển Đào lại chạy qua gõ cữa phòng Trương Dương.
Cùng đi với y còn có chủ cửa hàng xe hơi Dương Linh. Trương Dương đang ở phòng khách chơi cùng Tia Chớp. Khi nhìn thấy Tia Chớp, ánh mắt của Dương Linh chợt sáng lên.
-Trương Dương, cậu mua con chuột lớn này lúc nào vậy?
Triển Đào bước tới, ngạc nhiên hỏi Trương Dương, còn định đưa tay vuốt Tia Chớp nữa.
Cái vẻ đáng yêu của Tia Chớp làm cho ai thấy được đều rất muốn vuốt ve, Dương Linh cũng vậy, chỉ là cô và Trương Dương vẫn chưa quen lắm, nên mới không làm vậy mà thôi.
-Grừ, grừ!!
Tia Chớp đột nhiên gầm gừ với nhìn Triển Đào, còn có vẻ rất hung dữ.
Trương Dương vội chụp lấy nó, lỡ như Triển Đào bị nó cắn phải thì ắt là lành ít dữ nhiều.
Cũng may, Trương Dương đã từng dạy Tia Chớp tuyệt đối không được cắn người, nó nhớ rất rõ, nên không bao giờ tùy ý cắn ai cả. cùng lắm chỉ là dọa Triển Đào một chút thôi.
Cái bộ dạng dữ tợn của nó làm Triển Đào giật mình, anh ấy đứng phắt dậy, sợ hãi nhìn Tia Chớp.
-Đây là chú chồn con, tên là Tia Chớp, không phải là con chuột lớn đâu, lần sau tuyệt đối đừng nói thế nữa nhé!
Trương Dương lắc đầu bất đắc dĩ, Tia Chớp rất thông minh, cái tên vừa nãy của Triển Đào gọi đã làm cho nó tức giận, nếu như ở ngoài, không chừng Triển Đào đã bị cắn trọng thương rồi.
-Tia Chớp, cái tên hay thật, chú chồn con này thật đáng yêu, anh Trương mua ở đâu vậy?
Dương Linh gật đầu, cười nới. Trong mắt cô ánh lên một tia khát vọng, Trương Dương đoán chắc rằng nếu như nói cô biết địa chỉ thì chắc chắn cô sẽ đi mua một con về.
Trương Dương cười nói:
-Bắt gặp nó ở trên núi, tình cờ nó đi theo về chứ không phải mua.
Dương Linh có chút thất vọng, nói: "thì ra là vậy, anh thật là may mắn đó. Đây cũng có thể chứng minh rằng anh Trương là một người tốt nên chú chồn thông minh này mới chịu đi theo anh!"
-Người tốt?
Trương Dương hơi ngây người một chút, sau đó lập tức mỉm cười.
Cái tên ranh con này chịu đi theo hắn vốn không phải vì hắn tốt, lúc đầu là bị Trương Dương nhốt trong lồng đem đi, sau đó không biết trời xui đất khiến thế nào mới bắt đầu chịu theo hắn đấy.
Tuy nhiên những điều này Trương Dương sẽ không giải thích, vì cũng chẳng cần thiết.
-Hai người đợi mình một chút, mình sẽ đi thu xếp đồ đạc!
Trương Dương ôm Tia Chớp đứng lên, lại làm cho Dương Linh cảm thấy ngưỡng mộ. Lông của Tia Chớp trắng phau, lại còn xù xù nữa, nhìn rất thích mắt.
Lần này cô có thể đồng ý lấy chiếc xe của mình để đổi lấy Tia Chớp trong tay Trương Dương.
Hai người đến tìm Trương Dương là vì đã hẹn là buổi tối sẽ cùng nhau đi chơi.
Sau giờ nghỉ buổi chiều là lúc vui chơi tự do, ngày mai mới bắt đầu đi xem triển lãm. Những người khác đều có việc của mình, chỉ có Trương Dương và Triển Đào là mới đến đây lần đầu, trước đó họ cũng đã nói rõ với nhau là buổi tối Dương Linh sẽ dẫn họ đi dạo một vòng cảnh đêm ở Hỗ Hải.
Lúc sắp đến giờ, Triển Đào lập tức đi gọi Dương Linh trước, sau đó mới đến gọi Trương Dương.
Thay quần áo xong, Trương Dương lại lấy sợi dây đeo buộc vào cổ của Tia Chớp, sau đó mới cùng nhau ra khỏi phòng.
Ra ngoài nhiều người, không biết sẽ gặp phải những chuyện gì, Tia Chớp dù sao cũng là một con thú hoang, không chọc nó thì nó sẽ không nổi giận. Nhưng nếu có người hay trẻ em nghịch ngợm nào đó chọc nó, lỡ bị nó cắn một phát thì rất phiền phức.
Đeo sợi dây cổ dù sao cũng có thể phòng ngừa chuyện này.
Đối với việc Trương Dương dùng dây cột Tia Chớp, Dương Linh không có ý kiến gì, nhưng Triển Đào thì lại cứ trách móc.
Nói Trương Dương không nên ngược đãi động vật như vậy, phải thả chú chồn nhỏ ra cho chú ta tự do đi lại.
Lời nói của Triển Đào làm Tia Chớp gật đầu, khuông mặt còn lộ ra nụ cười ngây ngô. Bộ dạng của nó cũng làm cho Dương Linh và Triển Đào rất ngạc nhiên, động vật thông minh như vậy bọn họ thật sự chưa thấy qua.
Lần này Dương Linh lại càng thêm hâm mộ Trương Dương.
Ba người cùng ra ngoài nhưng chỉ lái có một chiếc xe.
Trương Dương và Triển Đào không rành địa hình ở Hỗ Hải, bèn giao nhiệm lái xe cho Dương Linh lái chiếc BMW của cô ấy.
Triển Đào không chút nghĩa khí bỏ mặc Trương Dương ở ghế sau, bản thân lại ngồi ở ghế phụ lái. Nhưng cũng may Trương Dương còn có Tia Chớp, nếu không thì sẽ phải ngồi buồn một mình rồi.
Điều này cũng làm cho Trương Dương than rằng kết bạn đã không cẩn thận, suốt dọc đường cứ trêu chọc Triển Đào.
Tiếc rằng cái tên thằng nhãi này mặt dày quá, chẳng thèm để ý đến sự trêu chọc của Trương Dương. Y còn cứng đầu nói: con gái mỗi khi lái xe sẽ rất buồn chán, nên y phải ngồi kế bên. Con trai thì phải nhường cho con gái chứ.
Đối với sự ngụy biện của y, Trương Dương không còn cách nào khác là chẳng còn gì để nói, cái tên thằng nhãi này rõ ràng là muốn theo đuổi người ta, còn dám nói ra một đạo lý đàng hoàng như vậy, thật đáng khâm phục!
Dương Linh lái chiếc xe đi thẳng ra đến bờ biển.
Khách sạn cách bờ biển không xa, đi chẳng bao lâu thì đã tới. Đây là nơi nếu như đã đến Thượng Hải thì không thể bỏ qua chỗ này, kiếp trước Trương Dương cũng đã đến đây mấy lần.
Đối với nơi này, Trương Dương chỉ cảm thấy đông người, không khí thì có tốt hơn một chút, ngoài ra thì chẳng còn cảm giác nào khác.
Hắn cũng không hiểu tại sao lại có nhiều người thích đến nơi này như vậy, hay có lẽ chỉ vì cái danh tiếng của nó mà thôi.
Bãi biển năm 98, so với đời sau cũng có khác hơn một chút, cụ thể là ở đâu thì Trương Dương không nhớ nữa, chỉ là có thể cảm nhận được có chút gì đó khác biệt.
Lúc ba người đến nơi, trời chỉ vừa mới tối. Đây cũng là lúc người ở bãi bi*n đ*ng nhất, Trương Dương bế Tia Chớp, cố ý tránh né, không muốn làm kì đà cản mũi.
Hắn không hiểu nhiều về Dương Linh, nhưng cũng không có nghĩa là cấm Triển Đào tiếp xúc với cô ấy, yêu đương là chuyện tự do của mỗi cá nhân mà. Trương Dương chẳng qua là chú ý nhiều đến Dương Linh, đề phòng xảy ra bất trắc.
-Chú chồn con đáng yêu quá!
Vừa đi được mấy bước thì đã có một cô bé chạy nhanh về phía Trương Dương.
Cô bé mặc chiếc áo liền váy màu hồng phấn, trông chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thôi, rất đáng yêu.
Tuy nhiên cô bé lại rất cao, đến 1m60, và cũng đã đến cái tuổi dậy thì vốn có của con gái. Nếu dùng lời của đời sau mà nói thì là một Lolita nhỏ xinh xắn.
Phía sau Lolita nhỏ còn có một người già, trên người mặc chiếc áo trắng kiểu xưa, tay chống gậy, nhưng nhìn vào thì tinh thần rất tốt.
-Chú chồn nhỏ này đáng yêu quá, là của anh sao? Nó tên gì vậy?
Cô bé chạy đến trước mặt Trương Dương, ánh mắt chằm chằm nhìn Tia Chớp, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi hắn.
-Của anh đấy, tên nó là Tia Chớp.
Trương Dương mỉm cười, cô bé này rất đáng yêu, lại còn là một đứa trẻ. Trương Dương vốn không phải động vật máu lạnh, đối với một cô bé đáng yêu như vậy đương nhiên có ấn tượng tốt.
-Em có thể vuốt nó một tí không?
Cô bé lại nói, trong ánh mắt còn tràn đầy niềm khát khao.
Trương Dương có chút do dự, Tia Chớp không phải là một con chồn bình thường, độc tính của nó rất mạnh, cho dù Trương Dương đã hút chất độc trong người nó ra để luyện đơn thì phần còn dư lại cũng có thể làm chết người.
Những người này lại không có thể chất tốt như hắn, dù bị cắn một cái cũng có thể chịu đựng rất lâu. Cho dù Trương Dương phản ứng nhanh, cứu chữa kịp thời thì những người này cũng sẽ bị một phen khiếp sợ.
Tia Chớp chợt phe phẩy chiếc đuôi, cọ vào cánh tay của cô bé, làm cho cô bé cười phá lên.
-Không sao, em vuốt nó đi!
Trương Dương nhìn Tia Chớp một lát, sau đó gật đầu đồng ý.
Những ngày này hắn cũng đã hiểu được một chút tính nết của Tia Chớp, không phải người nó thích, thì chắc chắn sẽ không muốn tiếp xúc, cho dù muốn vuốt nó cũng không phải là chuyện dễ, vì phản ứng của nó rất nhanh.
Nhưng nếu là người nó thích thì nó sẽ dùng chiếc đuôi của mình để cọ vào người khác, lúc đầu Mễ Tuyết cũng vậy, nó đã chủ động đưa chiếc đuôi ra, chứng tỏ nó rất thích cô bé này.
Nếu đã như vậy thì bế nó cũng được chứ nói gì đến vuốt.
-Cảm ơn anh!
Cô bé tỏ ra rất vui, dùng tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông của Tia Chớp, lúc này người già ấy cũng đã bước tới cạnh cô bé, mỉm cười đứng nhìn.