THẦN Y THÁNH THỦ

Phần văn kiện này không hề dài, tất cả cũng chỉ nằm gọn trong ba trang giấy in mà thôi.

Trong hai trang đầu, nội dung chủ yếu là viết về việc liên hệ với các tổ chức sinh viên trường ngoài và những điều cần chú ý khi tiếp đãi họ. Đây đều là những công tác ban đầu của Bộ phận Đối ngoại, tiếc là có rất ít các chức sinh viên trường ngoài liên hệ với họ và trường Đại học Trường Kinh cũng rất ít khi liên lạc với trường khác. Vì thế mà những việc này hầu như chỉ tồn tại tại trên giấy tờ, họa hoằn lắm mới có một vài lần thì Bộ phận Lễ tân của trường lại trực tiếp phụ trách.

Quan trọng nhất là những điều được viết ở trang thứ ba.

Đây là một vài chế độ mà Chủ tịch tiền nhiệm đã định ra, đều là những yêu cầu và chế độ khen thưởng về phương diện lôi kéo tài trợ. Chỉ tiêu cố định trong mỗi học kỳ là hai mươi nghìn. Nếu hoàn thành 50% chỉ tiêu, hoặc không hoàn thành chỉ tiêu thì Trưởng ban bị ghi một lỗi lớn và giữ chức xem xét.

Nếu đến 50% chỉ tiêu cũng không hoàn thành được thì Trưởng ban phải tự động từ chức.

Ba vị Trưởng ban trước đều bị ngã quỵ trước quy định này.

Đó cũng không phải nguyên nhân chính khiến Chu Dật Trần và Hồ Đào há hốc mồm. Lí do thật sự khiến bọn họ chú ý chính là mấy quy định ở trang sau.

Chủ tịch tiền nhiệm để tạo thêm động lực thúc đẩy Bộ phận Đối ngoại lôi kéo tài trợ nhằm làm cho nguồn tài chính dành cho các hoạt động của Hội sinh viên dồi dào hơn và cũng nhằm giảm bớt áp lực cho mình nên ngoài chế định xử phạt nghiêm khắc cũng có không ít chế độ khen thưởng, lại còn là khen thưởng rất lớn.

Trong đó có quy định, sau khi hoàn thành chỉ tiêu, Bộ phận Đối ngoại có thể giữ lại 10% làm kinh phí hoạt động riêng của mình, lại còn có thể thiết lập Tổ giám sát, chuyên giám sát việc sử dụng nguồn kinh phí mà họ kéo về được.

Điểm này hoàn toàn có thể chấp nhận được, chẳng ai muốn nguồn kinh phí do mình vất vả kéo về được lại bị người khác tiêu xài lãng phí.

Tiếp đó là mức khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu.

Nếu quá mức bốn mươi nghìn cũng chính là vượt gấp đôi chỉ tiêu thì mỗi thành viên Bộ phận Đối ngoại sẽ được khen ngợi một lần, Trưởng ban được ghi công một lần, đồng thời được giữ lại cho mình khoản tiền lên đến 15%.

Nếu có thể kéo về kéo về được khoản tài trợ lên đến một trăm nghìn hoặc từ một trăm nghìn trở lên có quyền được kiêm thêm chức Phó chủ tịch; Bộ phận Đối ngoại cũng được giữ lại cho mình khoản kinh phí lên đến 20%; đồng thời Bộ phận Tài vụ sẽ giao cho Bộ phận Đối ngoại quản lý. Bất kỳ khoản thu chi nào sau này của Hội sinh viên, Bộ phận Đối ngoại đều có quyền tham vấn, thậm chí có quyền phủ quyết.

Bộ phận Tài vụ chính là một trong những bộ phận quan trọng nhất, tất cả các khoản chi đều không thoát khỏi sự quản lý của Bộ phận Tài vụ. Sau khi Chu Dật Trần nhậm chức đã nắm chặt lấy Bộ phận Tài vụ trước.

Anh ta biết rõ tầm quan trọng của việc nắm trong tay quyền sở hữu tài sản.

Điều khoản khen thưởng này của Chủ tịch tiền nhiệm đối với anh ta mà nói là điều vô cùng phi lý và cũng hết sức ngu xuẩn. Anh ta thậm chí muốn mắng cho Chủ tịch tiền nhiệm một trận, sao có thể đề ra một quy định khen thưởng như vậy chứ.

Đồng thời trong lòng của anh ta cũng xuất hiện mối lo mơ hồ, anh ta dường như hiểu được mục đích thực sự Trương Dương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Quyền sở hữu tài sản, sao Chu Dật Trần lại không nghĩ tới cơ chứ. Bộ phận Đối ngoại đầy thách thức này, lại mang đến cơ hội nắm được quyền sở hữu tài sản.

Nếu Chủ tịch tiền nhiệm biết được những điều mà Chu Dật Trần đang suy nghĩ trong lòng thì nhất định sẽ mắng vào mặt anh ta một trận.

Chủ tịch tiền nhiệm đã suy xét rất nhiều. Nếu Bộ phận Đối ngoại thực sự có thể kéo về được khoản tài trợ từ một trăm nghìn tệ trở lên thì cuộc sống của toàn thể sinh viên sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, thực lực cũng cứng cáp hơn nhiều. Trước kia có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng cũng vì vấn đề tiền bạc mà không thể làm được thì khi có tiền tất cả sẽ đều thực hiện được.

Hội này năm 98, tiền lương của nhân viên công vụ bình thường cũng chỉ được có mấy trăm tệ. Khoản tiền một trăm nghìn nếu như không ăn không uống gì thì có thể đủ chi được khoảng tầm mười năm. Đối với Hội sinh viên mà nói cũng là một khoản tiền lớn.

Huống chi Hội sinh viên bọn họ mỗi học kỳ trước mắt còn phải chi ra hơn mười nghìn tệ, hơn nữa các khoản chi phí khác cộng lại, nếu không nói là phải sống thắt lưng buộc bụng, sợ hãi những ngày sống cực khổ thì anh ta cũng sẽ không định ra chỉ tiêu nhiệm vụ tài trợ nặng nề như vậy.

Nếu như Bộ phận Đối ngoại có thể kéo về khoản tài trợ từ một trăm nghìn trở lên thì khác nào chính là thần tài của Hội sinh viên. Để cho bọn họ tự quản lý nguồn kinh phí do chính họ vất vả mang về được thì cũng có sao. Tất cả những gì mà Chủ tịch tiền nhiệm đã suy nghĩ đến đều là suy nghĩ thay cho Hội sinh viên, chứ không hề giống như Chu Dật Trần, chỉ biết nghĩ cho quyền lợi của mình.

Đây xem như sự khác nhau về bản chất của hai người.

- Anh Chu, mục đích của Trương Dương có lẽ chính là quyền sở hữu tài sản đấy.

Cùng với Chu Dật Trần xem hết những quy định này, Hồ Đào không khỏi lo lắng nói một câu.

- Tôi biết, không cần cậu nhắc nhở!

Chu Dật Trần trợn mắt lườm Hồ Đào cháy mặt một cái, trong lòng thầm mắng vài câu. Sau khi xem hết những quy định này, anh ta liền biết tất cả các tính toán của Trương Dương.

Chiêu này độc thật! Nếu bị Trương Dương cướp đi quyền sở hữu tài sản, những ngày tươi đẹp của anh ta ở vị trí Chủ tịch này e rằng cũng đến ngày kết thúc rồi.

Đáng tiếc là giờ anh biết được những điều này cũng vô dụng rồi. Trong cuộc họp, anh ta đã đồng ý với Trương Dương giữ lại các chế độ này. Nói cách khác, chỉ cần Trương Dương thật sự hoàn thành chỉ tiêu một trăm ngàn thì tất cả những khoản chi sau này của Hội sinh viên sẽ đều phải do Trương Dương gật đầu mới được. Không có ý kiến của hắn, ai cũng không chạm vào tiền được.

Nếu thực sự như vậy thì e rằng người đau khổ nhất sẽ chính là anh ta.

- Anh Chu, anh xem nên làm như thế nào?

Hồ Đào vẻ mặt van vỉ nói. Gã này có dự cảm không tốt. Gã rất hiểu tính khí của Chu Dật Trần. Lúc này nhất định Chu Dật Trần sẽ hận lây sang gã.

Chính là gã đã đề nghị để Trương Dương vào Bộ phận Đối ngoại, Chu Dật Trần không hận gã thì sẽ hận ai.

Thực tế đúng là như thế thật. Trong lòng Chu Dật Trần thực sự đã đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Hồ Đào. Là gã đã đề nghị lung tung để cho Trương Dương có được một cơ hội như vậy, đồng thời cũng khiến cho mình bị rơi vào thế bị động.

- Làm thế nào? Tôi còn muốn hỏi cậu câu ấy đấy?

Chu Dật Trần tức giận trực tiếp đáp lại một câu, mặt Hồ Đào lập tức nhăn nhó như khỉ.

- Cũng không phải là không có cách, chỉ cần khiến hắn không thể hoàn thành chỉ tiêu tài trợ là được.

Ánh mắt Chu Dật Trần hiện lên một tia nhìn hiểm độc. Mấu chốt của tất cả vấn đề đều nằm ở khoản tài trợ. Chỉ cần Trương Dương không kéo về được khoản tài trợ lớn như vậy thì không có vấn đề gì rồi. Dù sao thời gian chỉ còn không đến hai tháng, hắn chỉ cần chuẩn bị một chút, nếu Trương Dương thực sự có hy vọng kéo được đủ chỉ tiêu tài trợ thì chỉ cần phá đám một chút, đạp đổ tài trợ của hắn.

Bây giờ vì quyền lực trong tay mình, Chu Dật Trần chuyện gì cũng dám làm, sá gì đến lợi ích của của cộng đồng Hội sinh viên.

Hồ Đào mắt cũng sáng ngời lên, vội vàng nói:

- Đúng, Trương Dương không phải người địa phương. Hắn bình thường cũng chẳng đi ra ngoài mấy, cũng chưa từng có liên hệ nào với các doanh nghiệp trong xã hội. Hắn nhất định không thể nào kéo về được nhiều tài trợ đến như vậy.

Chu Dật Trần nhìn anh ta một cái, cũng không nói lời nào.

Hồ Đào chỉ đơn giản muốn là Trương Dương không thành nhiệm vụ. Điều gã nghĩ đến không phải là chọc gậy bánh xe. Gã không phải là kẻ không bỏ qua một cơ hội nào để ra tay với đối thủ như thế.

Từ điểm này cũng có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người. Tuy nói Hồ Đào đi theo Chu Dật Trần, nhưng gã dù sao cũng chỉ là một sinh viên bình thường, tư tưởng vẫn khá thuần khiết, không có nhiều âm mưu quỷ kế trong đầu.

Không giống như Chu Dật Trần, vì mục đích bất chấp thủ đoạn, chuyện gì cũng đều có thể làm được.

Chuyện ngày hôm nay, cũng làm cho mâu thuẫn giữa Chu Dật Trần với Trương Dương bị đẩy lên mức cao nhất, biến Trương Dương thực sự trở thành đối thủ hàng đầu của anh ta và còn là đối thủ lợi hại nhất.

Tiếc là anh ta không biết rằng Trương Dương căn bản không coi anh ta ra gì. Hắn ở hậu thế đã đấu tranh với nhiều cáo già từ rất lâu rồi, cuối cùng mới có thể trở thành Phó viện trưởng trẻ tuổi nhất.

Những tên cáo già này nếu đem ra so sánh thì còn mạnh hơn Chu Dật Trần gấp mười, gấp trăm lần.

Chu Dật Trần đau đầu với những điều lệ của chế độ này. Khi anh ta thầm có chủ ý phá đám thì Trương Dương và Tiêu Bân đã họp mặt với Mễ Tuyết và đang nghỉ ngơi đơn thuần dưới một mái hiên của trường học.

Nghỉ ngơi xong, bọn họ phải đi học ở tòa nhà bên cạnh. Chiều tối nay có một khóa học ngoại khóa, ba người vừa hay có thể đi cùng nhau, nhờ vậy mà Trương Dương lại có cơ hội đi cùng Mễ Tuyết thêm nửa ngày.

Đối với Trương Dương mà nói, thời gian như vậy càng nhiều càng tốt, không có biểu hiện gì nhắc đến hay suy tính về cái nhiệm vụ chết tiệt kia.

Bình luận

Truyện đang đọc