THẦN Y THÁNH THỦ

Bữa cơm này không khí cũng rất khó chịu.

Mễ An ăn qua loa mấy chén cơm rồi nhảy lên chiếc xe Trương Dương mới mua cho đến trường, giờ chúng đang phải học thêm, buổi tối cũng phải học, cũng là để ứng phó kỳ thi đại học.

- Mễ Tuyết, về phòng với ba!

Cơm nước xong, Mễ Chí Quốc trước khi đi còn bỏ lại một câu, Ngô Phượng Lan đứng bên gọi Trương Dương, để sắp xếp phòng cho Trương Dương, và cũng để nói vài câu an ủi.

Mẹ vợ đối xử với mình cũng không tệ, Trương Dương lúc này rất lạc quan, ít nhất hắn cũng đã tranh thủ được sự ủng hộ.

Hiện tại xem ra, người nhà Mễ Tuyết chỉ có ba cô là hắn chưa qua được cửa, còn những người khác đã thừa nhận hắn rồi, điều này đối với hắn mà nói cũng hoi là tin tốt.

Mễ Tuyết và ba nói chuyện không suôn sẻ, không lâu sau đã chạy ra, xông thẳng vào phòng Trương Dương.

- Ông già bảo thủ, đúng là bảo thủ, lời của Mễ Chí Thành mà ông ấy cũng dám nghe, cũng chẳng thèm nhìn xem Dư Dũng kia là ai!

Bước vào phòng Trương Dương, Mễ Tuyết tức giận kêu lên, mắt đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng oan ức.

- Đừng giận, cứ nói chuyện với ba đã chứ, nếu không để anh đi nói, anh không tin ba không chấp nhận anh!

Trương Dương nhẹ nhàng ôm lấy Mễ Tuyết, hắn chỉ có thể làm thế, trong nhà của vợ tương lai thật sự không thể làm gì quá phận.

- Không được, anh không biết đâu, ba mà quyết thì tám ngựa cũng không kéo trở lại được, muốn thuyết phục ba khó lắm, Trương Dương, hay chúng ta về trường đi, không ở nhà nữa!

Mễ Tuyết lắc đầu, cô hiểu rõ ba mình, chuyện gì ba cô đã quyết, rất khó để thay đổi.

- Về trường, chẳng lẽ sau này mãi mãi em không về nhà nữa? Điều này không thể, vấn đề này vẫn phải giải quyết, em phải tin ở anh!

Trương Dương cười ha hả nói, hắn biết những lời này là những lời Mễ Tuyết nói khi tức giận.

Thực sự không về nhà nữa, người không chịu được là Mễ Tuyết, hơn nữa Trương Dương cũng không muốn phải đem người phụ nữ của mình đi bỏ trốn, hắn phải đường đường chính chính cưới Mễ Tuyết.

Mễ Chí Quốc không ủng hộ hắn, thế thì phải cho ông nhận ra rằng, Trương Dương là người sợ phiền phức, nhưng không phải không dám đối mặt với phiền phức.

- Em tin anh, em nghe theo anh!

Mễ Tuyết hơi do dự, nhẹ nhàng rúc vào ngực Trương Dương, cô luôn tin tưởng tuyệt đối vào Trương Dương.

Mễ Tuyết ngồi cạnh Trương Dương rất lâu, hai người cùng nhau nói chuyện đến khi mẹ nhắc Mễ Tuyết mới về phòng mình.

Hai người nói chuyện phiếm, Trương Dương cũng biết được anh chàng tình địch kia ở đâu ra.

Hoặc có thể nói căn bản không được tính là tình địch, Mễ Tuyết chẳng có tình cảm gì với y, Mễ Tuyết tính tình giống ba mình, cũng rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì rồi thì cũng không ai thay đổi được.

Nhà của Dư Dũng ở thành phố, sáu năm trước ba của anh ta đến huyện Liệt Sơn đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy, anh ta cũng chuyển đến theo.

Trường trung học huyện Liệt Sơn nổi tiếng cả thành phố, Dư Văn Vũ lúc đó cũng chuyển con đến học.

Cha mẹ đều nghĩ cho con cái, đáng tiếc bản thân Dư Dũng không hăng hái tranh giành, học trung học thích hái hoa ghẹo nguyệt, khi đó Mễ Tuyết rất xinh đẹp, y cũng theo đuổi Mễ Tuyết rất lâu.

Cuối cùng bị Mễ Tuyết mắng nên đành rút lui, lúc này y nhắm đến cô gái khác.

Thành tích học tập của y không tốt, cuối cùng không thể thi lên đại học, nghe nói ba y giúp y vào một trường đại học chuyên ngành, nửa năm trước về đây làm việc, cũng lấy danh nghĩa thực tập để bắt đầu.

Tuy nhiên y thực tập chưa được bao lâu đã chuyển qua chính thức, hiên đang làm ở thành phố, là nhân viên chính thức của Cục công an thành phố.

Nhân viên chính thức, ở thời đại này coi như đã cầm bát sắc, người ăn cơm nhà nước đều mạnh hơn so với những người khác, những đối tượng này luôn chiếm ưu thế lớn hơn.

Cũng sau khi y có công việc rồi, Dư Văn Vũ mới đến nhà đề cập chuyện này.

Biết được điều này, Trương Dương có chút bất đắc dĩ, cũng có chút dở khóc dở cười.

Hắn không nghĩ chuyện liên hôn chính trị cũ xì này mình có thể gặp, gặp phải chỉ có thể coi như xui xẻo, tuy nhiên hắn tin Mễ Tuyết nhất định thuộc về hắn, không thể bị người khác cướp đi.

Mặc kệ ba của Dư Dũng kia là gì, đừng hòng cướp được Mễ Tuyết của hắn đi.

Chủ tịch huyện chẳng qua chỉ cấp Cục trưởng, kiếp trước cấp bậc hành chính của Trương Dương là Giám đốc sở, hơn nữa hắn còn gặp cả đống các quan lớn cấp tỉnh, chuyện này thực sự hắn không để trong lòng.

Sáng hôm sau, Trương Dương dậy sớm, chuyện đầu tiên hắn làm là cho tiểu Thiểm Điện ăn.

Đừng thấy tiểu Thiểm Điện nhỏ con, thực ra nó ăn rất nhiều, mỗi ngày ăn ít nhất hai con rắn độc, lần này trở về Trương Dương còn phải đem theo ít rắn độc, đều là Trương Dương bắt từ trên núi xuống.

Mấy ngày ở biệt tự Tạ gia, rắn độc trên núi bị Trương Dương tàn sát không ít.

Bỏ rắn vào lỗ tròn bên trên, tiểu Thiểm Điện lập tức đón lấy, con rắn độc đáng thương kia bị tiểu Thiểm Điện cắn đứt đầu.

Nhìn bộ dạng tiểu Tia Chớp ăn, Trương Dương không kìm được lắc đầu, may là không có người khác, bằng không bị dọa chết mất.

- Tiểu Trương, dậy sớm thế!

Trương Dương ở trong sân tập luyện, Ngô Phượng Lan bước đến, còn chào hỏi Trương Dương.

- Cô, chào buổi sáng!

Trương Dương mỉm cười chào hỏi, buổi sáng hắn có thói quen dậy sớm, không có chuyện gì đặc biệt, sáng nào hắn cũng tập luyện một chút.

Đặc biệt là sau khi hắn dùng thuốc sâm dưới tác dụng của thuốc sâm tốc độ tu luyện của hắn đột nhiên tăng mạnh, mỗi ngày đều tiến bộ không ít. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Tiểu Trương, cô hỏi này, xe này, là của cháu thật à?

Ngô Phượng Lan cười ha hả bước đến bên cạnh Trương Dương, hơi do dự một chút mới hỏi.

Lúc hỏi câu này, cô có chút ngại ngùng.

- Cô, xe này thật sự là một người bạn tặng cho cháu, quyền sở hữu thuộc về cháu, nhưng nếu thực sự cháu muốn mua, chiếc xe thế này cháu cũng có thể mua được, không chỉ một chiếc!

Trương Dương khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói.

Ý của Ngô Phượng Lan hắn hiểu rất rõ, đây là đang hỏi thăm gốc gác hắn, tuy nhiên điều này đối với Trương Dương mà nói là chuyện tốt, chứng tỏ người ta đã thừa nhận mình, nên mới muốn tìm hiểu những chuyện này.

- Là thế à, giờ cháu đang đi học tiền đâu mà nhiều thế, có phải của người nhà không?

Ngô Phượng Lan gật đầu, lại hỏi.

- Không ạ, tất cả số tiền này đều là do cháu tự kiếm, cô, Mễ Tuyết chưa nói với cô sao, kỳ thực cháu là bác sĩ, y thuật của cháu cũng được, từng chữa bệnh cho vài người, lại có kinh doanh chút ít, nên cũng kiếm được chút tiền!

Trương Dương cười nói, Ngô Phượng Lan đang quan tâm xem, rốt cuộc tiền của hắn là tự hắn kiếm hay dựa vào người nhà.

- Cháu còn đi học mà đã bắt đầu kiếm tiền rồi à?

Ngô Phượng Lan kinh ngạc ngẩng đầu, có chút không tin, Trương Dương ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau cô, nụ cười càng trở nên sáng lạn.

- Mẹ, Trương Dương giỏi lắm, lần trước anh ấy với bạn làm hàng hóa kỳ hạn, lời được 20 triệu, con tận mắt thấy mà!

Mễ Tuyết vừa dậy, từ phía sau đi tới, ôm lấy mẹ nũng nịu nói, tuy nhiên nhắc đến Trương Dương khuôn mặt cô lại mang theo tia kiêu ngạo.

- 20 triệu!

Ngô Phượng Lan sửng sờ, ngây ngốc nhìn Trương Dương.

Cô là một giáo viên tiểu học bình thường, mỗi tháng tiền lương chỉ vài trăm, Mễ Chí Quốc là Phó chủ tịch huyện, lương có cao hơn một chút, nhưng cao cũng có hạn, hai người cộng lại, một tháng cũng được khoảng 2000.

Tiền lương của hai người, không ăn không uống, phải tích lũy mấy trăm năm mới được 20 triệu, ngẫm nghĩ Ngô Phượng Lan có chút không tin.

Con số này đối với cô mà nói, là con số thiên văn.

Cũng may Trương Dương không nói cho cô biết gần đây mới kiếm được 20 triệu tiền phí khám bệnh, bằng không sẽ càng làm cho cô khiếp sợ.

- Cô, Mễ Tuyết nói thật đấy, ngoại trừ kinh doanh kiếm tiền, cháu còn kiếm tiền bằng vài cách khác, cô yên tâm, cháu có khả năng đem đến cho Mễ Tuyết cuộc sống hạnh phúc!

Trương Dương khẽ cười nói, sở dĩ Ngô Phượng Lan hỏi vậy không phải vì lo lắng cho tương lai của con gái sao.

- Mẹ, Trương Dương thực sự rất tốt với con, mẹ không phải không biết tính khí của Dư Dũng kia, có cơ hội, mẹ khuyên nhủ ba giúp con đi!

Mễ Tuyết ôm mẹ, nhẹ giọng nói, bảo cô yêu người khác chắc chắn là không thể nào, cả đời này cô nhất định chỉ yêu một người.

- Được, để mẹ nói lại với ba con, ông già này tính khí bảo thủ lắm, haizz!

Ngô Phượng Lan than thở, lại nhìn Trương Dương, trong mắt còn mang theo chút kinh ngạc.

Lần này nói xong cô đi thẳng vào bếp làm đồ ăn sáng, tuy nhiên lời nói ba nãy thực sự làm cô chấn kinh, hôm qua Mễ An nói Trương Dương có tiền cô còn chẳng có ấn tượng gì, hôm nay nghe con số xác thực, mới biết được người thanh niên thoạt nhìn thư sinh ày, là một hào phú chục triệu.

Phú hào chục triệu, huyện Liệt Sơn bọn họ có được vài người.

Tuy nhiên điều này khiến cô yên tâm hơn, có thể thấy, con gái cô thực sự thích người ta, chàng thanh niên này cô cũng không ghét, lại biết điều, làm con rể thực sự cũng không tệ.

Còn về phần Dư Dũng, quả cô cũng có nghe vài việc.

Cô là giáo viên, hồi trung học Dư Dũng nổi danh là học sinh hư, ỷ ba là quan lớn ở huyện, còn đánh cả giáo viên, tất cả mọi người trong hệ thống giáo dục đều biết.

Trương Dương nhìn Mễ Tuyết, hạ giọng nói:

- Chú đâu rồi, có cần anh nói chuyện với chú không?

- Ba vẫn chưa dậy, anh không cần nói chuyện với ông ấy đâu, giờ nói gì cũng vô dụng, cứ để cho mẹ em nói trước đi!

Mễ Tuyết lắc đầu, cô hiểu ba mình nhất, lúc này không thể nào khuyên nhủ được ông đâu.

Trương Dương gật đầu, đồng ý với đề nghị của Mễ Tuyết, dù sao chỉ cần hắn ở đây, hắn tin ngày nào đó có thể thuyết phục được Mễ Chí Quốc.

Sau khi làm xong bữa sáng, Mễ Chí Quốc cũng thức dậy, ông nhìn thấy Trương Dương lại nhíu mày, ăn bữa sáng đơn giản rồi rời đi.

Thái độ của ông có thể nói là rất lãnh đạm, Mễ Tuyết bên cạnh xin lỗi Trương Dương vì thái độ của ba mình.

Trương Dương cũng không để ý, Mễ Chí Quốc phản đối hắn và Mễ Tuyết yêu nhau, nhưng không đuổi hắn đi là tốt rồi, chỉ cần hắn còn ở lại thì hắn vẫn có cơ hội.

Sáng Mễ Tuyết đưa Trương Dương ra ngoài, đi dạo một vòng, đến chiều mới về.

Mễ Tuyết dẫn Trương Dương đến trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, còn đưa Trương Dương đến chỗ mà hồi nhỏ cô hay đến chơi, thị trấn tuy nhỏ, nhưng có rất nhiều chỗ vui chơi.

Cuộc sống thời thơ ấu của Mễ Tuyết, Trương Dương có chút hâm mộ.

Kiếp trước, hồi nhỏ hắn toàn theo ông nội học y thuật, nơi chơi đùa chỉ có thể là đạo quán, hoặc cùng ông nội lên núi hái thuốc.

Kiếp này càng không cần phải nói, trong trí nhớ trước đây, chẳng có ký ức nào tốt, lúc nhỏ Trương Dương vì mẹ qua đời mà oán hận cha, gần như lớn lên trong oán hận, không có niềm vui thời thơ ấu.

Bình luận

Truyện đang đọc