THẦN Y THÁNH THỦ

Vô Ảnh vội vàng chạy đến, cắn vào đùi của Trương Dương một cái.

Dấu răng mờ nhanh chóng bị biến mất, một nguồn năng lượng vô biên rất nhanh nạp đầy cơ thể Trương Dương, khí lực của Trương Dương được hồi phục rất nhanh, không như lúc nãy đứng cũng không nổi.

Đan điền trống rỗng cũng có trở lại nội kình.

Đáng tiếc lần này không hề giống với lân trước, một lần đã có thể bổ sung hoàn toàn nội lực, nội kình của Trương Dương nhiều lắm chỉ khôi phục được ba phần, Vô Ảnh giống như một loại thuốc đại bổ có thể bổ sung nội kình lại hoàn toàn, nhưng lần này cũng không thể làm được.

Thực lực của Trương Dương bây giờ mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, lần này tiêu hao quá lớn, sự tiêu hao mà năng lượng mang lại Vô Ảnh cũng chỉ có làm được như vậy mà thôi.

Hơn nữa sau lần bổ sung này Vô Ảnh cũng không thể nào tiếp tục bổ sung cho hắn được nữa.

Tuy nhiên có còn hơn không, Trương Dương nhuốt một viên Tinh huyết đan tứ tầng, nội kình mà Tinh huyết đan bổ sung không thể nào nhanh bằng Vô Ảnh được, nhưng so với cơ thể mình tự hồi phục thì nhanh hơn nhiều.

Bây giờ hắn còn không biết tình hình của Thập Quan Kim Quan Mãng thế nào, nếu sớm biết được dùng năng lượng bạo phát sẽ khó khăn như vậy thì hắn sẽ không dùng loại công phát vượt cấp này.

Nếu như Kim Quan Mãng không chết, hắn lại không còn khí lực, vậy chẳng phải là để tùy cho người chém giết sao.

Thập Quan Kim Quan Mãng thực sự không chết, bây giờ nó đang ở một bên, đang lè lưỡi ra, vẻ mặt khổ sở.

Tuy không chết, nhưng bây giờ tình hình của nó cũng chẳng tốt chút nào.

Trước đó nó đã cảm nhận được uy lực của năng lượng bạo phát, căn bản không dám đối đầu, khi Trương Dương đánh ra năng lượng bạo phát thì nó cố gắng hết sức để trốn chạy.

Đáng tiếc tốc độ của năng lượng bạo phát cũng không chậm, tuy không trực tiếp đánh vào nó, nhưng năng lượng bạo phát vẫn nổ gần người nó.

Cơ thể của Thập Quan Kim Quan Mãng dài gần 30 mét, bị nổ đứt mất một nửa, bây giờ chỉ còn lại hơn chục mét, một nửa còn lại cũng bị thương chồng chất, thậm chí nanh của nó cũng bị gãy một chiếc.

Trên đầu nó loang lổ vết máu, tia chớp sáng Kim Quang lúc này cũng chật vật vô cùng.

Nó bò lên mặt đất, càng tỏ ra vô cùng đau đớn, trên mặt đất còn đầy vết máu của nó chảy ra.

Còn ở cách nó không xa là một cái lỗ sâu chừng 5, 6 mét.

Cuộc chiến giữa Hô Diên Phong và Trương Dương trước kia cũng tạo ra một cái lỗ nhỏ sâu chừng 1, 2 mét, nhưng đó là thảo nguyên đất ẩm ướt, còn ở đay là rừng nguyên sinh, dưới lớp đất chính là đá núi, tạo thành một cái hố sâu ở đây khó hơn nhiều so với ở thảo nguyên.

Trương Dương nắm lấy Hàn Tuyền kiếm, từ từ bước tới.

Nhìn thấy hố sâu có dường kính hơn chục mét, ngay đến hắn cũng không khỏi bị uy lực của nguồn năng lượng bạo phát làm cho kinh sợ, không ngờ đây lại là do hắn tạo ra.

- Phù!

Một màn sương đen đột nhiên phun ra từ miệng của Thập Quan Kim Quan Mãng, cơ thể bị nổ bay một nửa, nó cũng vẫn chưa chết, vẫn còn có khả năng tấn công.

Đây là một đám sương độc, vừa rồi đã bị tấn công bây giờ Trương Dương không còn lo lắng gì nữa cả, sau khi Vô Ảnh cắn qua thì hắn đã không còn sợ những đám sương độc này nữa.

Cơ thể tránh sang một bên, khi đám sương độc đến gần, bên trong đột nhiên chui ra một luồng ánh sáng trắng.

Luồng ánh sáng trắng lập tức tiến đến, Trương Dương lúc này không kịp tránh né nữa, chỉ có thể giơ tay lên vung kiếm chặn lại.

- Bốp.

Tay của Trương Dương rung mạnh một cái, cơ thể cũng tự nhiên lùi về phía sau, Hàn Tuyền kiếm trên tay cũng thiếu chút nữa thì bị rơi xuống đất.

Sau khi luồng sáng trắng đó va chạm với Hàn Tuyền kiếm liền thay đổi phương hướng, cuối cùng rơi xuống đất.

Lúc này Trương Dương mới nhìn thấy rõ ràng, không ngờ đây là một cái răng nanh rất to, Kim Quan Mãng đã mang cái răng nanh của nó bị gãy phun ra làm ám khí, hơn nữa lúc phun ra còn mang theo một dám sương có tính mê hoặc.

Lần nay trên tay Trương Dương nếu không có Hàn Tuyền kiếm thì e là lại bị trúng chiêu rồi.

Điều này cũng khiến cho Trương Dương càng thêm không dám khinh suất, dù Kim Quan Mãng đã bị thương nặng nhưng nó vẫn có khả năng làm hắn bị thương, đây dù sao cũng là một linh thú có thực lực tứ tầng hậu kỳ.

Chiếc nanh độc không gây uy hiếp lớn cho Trương Dương, Kim Quan Mãng lại gầm thét liên tiếp phun ra sương độc.

Trong mắt của nó chứa đầy sự oán hận, cơ thể bị nổ mất một nửa nên hành động của nó cũng không tiện, bị thương nặng như vậy dường như không có khả năng trị khỏi, dù có thể sống nhưng thực lực của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn, trở thành một con trăn tàn phế.

Điều này khiến cho nó càng thêm oán hận Trương Dương, oán hận tất cả loài người.

Những đám sương này chỉ là sương độc, không có ám khí nào nữa cả.

Dù là như thế Trương Dương vẫn tạm thời tránh né, sống dai như vậy chứng tỏ thực lực của Kim Quan Mãng không yếu, hôm nay nếu không phải hắn có Phá Thiên kiếm pháp và năng lực năng lượng biến hóa thì căn bản không thẻ là đối thủ của nó.

Cho dù có năng lượng biến hóa, muốn đánh bại Kim Quan Mãng cũng không dễ dàng.

Cuối cùng cũng là năng lượng bạo phát ngẫu nhiên tạo được ra mới có thể khiến cho Thập Quan Kim Quan Mãng bị thương nặng như vậy.

Phun một lúc, đầu của Thập Quan Kim Quan Mãng lại cúi xuống, nó bị thương quá nặng, lúc này thực lực đã giảm rất nhiều, cho dù là Truy Phong nó cũng không thể nào mang lại cho đối phương một sự uy hiếp nào.

Truy Phong chỉ cần không tự đại đi đến đối diện phía trước đầu của nó, bây giờ Truy Phong đã có thể giải quyết được nó.

- Thập Quan Kim Quan Mãng, sắp thất bại rồi!

Đôi vẹt ở phía xa ngầm theo dõi bên này, cũng không biết chúng đang nghĩ gì.

Một con không nói gì chỉ gật đầu, rồi cũng nói:

- Con người này thật không đơn giản, tương lai hắn rất có hy vọng trở thành ngũ tầng.

Khi nói chuyện, tiếng của con vẹt này hơi trầm xuống.

Có thể nhìn ra đôi vẹt này đã có sự kiêng nể rất lớn đối với Trương Dương, chúng không sợ Thập Quan Kim Quan Mãng, cho dù thực lực của Thập Quan Kim Quan Mãng mạnh hơn chúng, bọn chúng chắc chắn cũng có thể tự vệ và đuổi Kim Quan Mãng đi.

Nhưng đối diện với Trương Dương, bọn chúng lại không có sự chắc chắn này, Trương Dương đã khiến chúng cảm thấy được uy lực rất lớn.

Cũng chứng tỏ, chúng đã có nhận định mới về thực lực của Trương Dương.

- Vù, vù!

Chúng đang nói chuyện, lại liên tiếp có sáu đường kiếm quang bay ra từ Hàn Tuyền kiếm.

Trương Dương không định sẽ tiếp tục quần chiến với Kim Quan Mãng nữa, ai biết được nó còn có thủ đoạn nào nữa hay không, giải quyết nó sớm là tốt nhất, đây quả là một đối thủ hết sức nguy hiểm.

Thập Quan Kim Quan Mãng bị trọng thương, cơ thể chuyển động không còn linh hoạt nữa, lúc này việc tránh né kiếm quang cũng càng thêm khó khăn.

- Phốc.

Ba luồng kiếm quang chém qua cơ thể của nó, còn có một luồng tấn công vào đầu của nó.

Đầu của nó lập tức biến thành một mảng đầy máu me, trên người lại càng thêm nhiều lỗ máu.

Đầu của Kim Quan Mãng cũng thả xuống, miệng không ngừng co rúm lại, nhìn dáng vẻ như đã chết rồi vậy.

Tuy nhiên Trương Dương không hề tiến lại gần, hắn đã phát hiện, luồng kiếm quang đánh trúng đầu nó không hề đâm xuyên qua đầu nó, hoặc có thể nói là không đâm vào xương đầu của nó, chỉ là bị rách ngoài ra.

Xương đầu của nó thực sự cứng, xem ra muốn đánh vỡ từ bên ngoài thì rất không dễ dàng, vẫn còn phải nghĩ cách, như lần trước, tấn công từ miệng nó.

Bộ dạng Thập Quang Kim Quan Mãng như đã chết, Trương Dương cũng không dám khinh xuất, vẫn đứng từ xa không ngừng phóng ra kiếm quang.

Năng lượng kiếm quang rất tiêu hao nội kình, tuy nhiên Trương Dương sau khi đã dùng Tinh Huyết đan đã hồi phục được một chút, nội kình đã tiêu hao đều có thể bổ sung lại, để an toàn, hắn thà cố thủ một chút, cũng không khinh xuất đi lại gần.

Trên người Kim Quan Mãng rất nhanh bị xuyên qua bảy, tám cái lỗ lớn.

Kim Quan Mãng đã gục ngã không còn động đậy nữa, ngay cả thở cũng không, nội lực trên người cũng càng ngày càng yếu đi.

Tuy nhiên Trương Dương biết, nó vẫn chưa chết, chỉ là nó chưa chết thực sự, Trương Dương không lại gần, đây sự cẩn thận của hắn, cũng là do đã mấy lần bị tấn công nên đã thông minh hơn một chút.

Nhìn Thập Quan Kim Quan Mãng nằm gục phía xa, hai mắt của Trương Dương nhíu lại.

Hai luồng kiếm quang bay ra từ Hàn Tuyền kiếm, lần này ngắm chuẩn hướng, đó là hai mắt của Kim Quan Mãng.

Não của nó rất cứng, kiếm quang cũng đánh không vỡ được, nhưng mắt của nó lại không cứng như vậy, tuyệt đối không thể chống đỡ được hai luồng kiếm quang này.

Mắt bị phá hủy, sự đau đớn này ngay cả linh thú tứ tầng hậu kỳ cũng rất khó chịu đựng, hơn nữa sau khi mắt bị hỏng cũng có thể khiến cho thực lực của nó giảm rất nhiều.

Kim Quan Mãng thực không giống như những con trăn bình thường đều cận thị mắt, thị lực của chúng đều rất tốt, linh thú thì không có mắt thì khó mà tấn công được.

- Grừm.

Hai luồng kiếm quang vừa đánh ra, Kim Quan Mãng liền hung hãn dựng người lên, hướng thẳng về phía Trương Dương lao đến.

Thập Quan Kim Quan Mãng hiểu rõ, Trương Dương quyết tâm không lại gần nó, khiến cho cơ hội để nó chịu đau ra đòn quyết định hoàn toàn biến mất, nếu nó không phản công thì e là thực sự sẽ bị Trương Dương giết chết tại đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Chiếc đầu rất to của Kim Quan Mãng phóng vụt đi, vì cơ thể đã bị đứt mất một nửa, Kim Quan Mãng không còn cách nào để điều chỉnh cơ thể của mình nữa, toàn bộ như một viên đạn phóng đi, sau khi va chạm vào Trương Dương lại rơi xuống đất.

Trương Dương sớm đã đề phòng, đương nhiên sẽ không để nó đạt được mục đích.

Nhảy người lên, Trương Dương tránh sang một bên, sau đó nhìn thấy Thập Quan Kim Quan Mãng đã rơi xuống mặt đất.

Trước khi Kim Quan Mãng vẫn chưa lật người trở lại, Hàn Tuyền kiếm của Trương Dương liền chém tới từ trên không trung, lần này đã chém đứt một mẳng thịt to trên người Kim Quan Mãng, khiến máu của nó chảy càng nhiều.

- Grừm…!

Khắp nơi xung quanh đều là tiếng gầm giận dữ của Kim Quan Mãng, thấy nó như vậy, Truy Phong và Vô Ảnh cũng gia nhập vào đội tấn công.

Truy Phong thỉnh thoảng lại đá rất mạnh vào vết thương của nó, Vô Ảnh cũng không ngừng phun nội kình của mình vào vết thương của nó, Trương Dương lại không ngừng dùng kiếm quang đánh vào đầu của nó.

- Hô hô!

Sau khi lại liên tiếp nhận những đòn tấn công nặng này, cơ thể Kim Quan Mãng lại lẩn nhanh về phía trước, tuy nhiên lần này chỉ lủi không được mười mét đã phải dừng lại, cái đầu to lớn của Kim Quan Mãng lại một lần nữa gục xuống đất.

Sau lần gục xuống này thì cũng không còn khả năng bò lên nữa.

Truy Phong, Vô Ảnh đều dừng không tấn công nữa, cùng Trương Dương đứng ở phía xa, chậm dãi, tinh thần của Trương Dương tỏ ra một chút thoải mái, lần này hắn đã cảm thấy được sức sống của Thập Quan Kim Quan Mãng bị mất đi.

Đối thủ đáng sợ này cuối cùng cũng đã xong đời rồi.

Cho dù thực lực của Kim Quan Mãng có mạnh, gặp phải chấn thương nặng như vậy cũng không chịu nổi, nó bị chảy máu quá nhiều, vết thương quá nặng, thương thế của Hô Diên Phong trước kia nhất định cũng không bằng nó.

Cơ thể bị cắt làm đôi, nửa còn lại thì toàn là lỗ, xương trên đầu cũng bị vỡ, nó đã như thế này mà vẫn có thể sống được thì nó không phải là linh thú nữa, mà phải là thần rồi.

Hơn mười phút sau, sinh khí của Kim Quan Mãng đã trở nên quá yếu, Trương Dương mới hết sức cẩn thận tiến về phía trước.

Trước khi Kim Quan Mãng chưa chết hẳn thì hắn sẽ không có bất kỳ sự sơ xuất nào.

Bình luận

Truyện đang đọc