THẦN Y THÁNH THỦ

Đứa trẻ này vốn bị thương vô cùng nghiêm trọng. Trương Dương nhìn kỹ hai mắt của nó, lông mày hắn chợt giựt giựt.

Trán đứa bé đang toát mồ hôi lạnh. Bình thường mà nói thì khi vết thương rất nghiêm trọng, rất đau đớn thì cơ thể sẽ toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi hôn mê sẽ làm giảm bớt cảm giác đau đớn, thế mà vẫn toát nhiều mồ hôi lạnh như vậy chứng tỏ nó không chỉ bị thương ngoài da.

Tình trạng của đứa bé này có vẻ nghiêm trọng hơn biểu hiện bên ngoài của nó.

- Cứu với, xin cứu với!

Người đàn ông ôm đứa nhỏ đi lướt qua bọn Trương Dương, vừa khóc vừa kêu lớn lên, bước vào phòng cấp cứu.

Một bác sĩ và hai y tá đi ra từ phòng khám, thấy thế lập tức dẫn đường ông ta và đón đứa nhỏ vào phòng cấp cứu. Ai cũng biết tình trạng của đứa bé đang rất nguy hiểm, không thể chậm trễ được.

Thi Nhan nhíu chặt mày lại, khẽ thởi dài:

- Đáng thương quá, còn nhỏ thế này mà sao bị thương nặng như thế cơ chứ? Bị tai nạn giao thông à?

Trương Dương vẻ mặt hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:

- Không phải tai nạn giao thông, đứa nhỏ này hẳn là té bị thương, rơi từ trên cao xuống.

Trông đứa bé rất giống bị tai nạn giao thông nên khó trách Thi Nhan lại nghĩ như vậy. Ngay cả Trương Dương khi nhìn thấy lần đầu tiên cũng cho rằng đây là tai nạn xe cộ, sau khi quan sát kĩ mới phát hiện có điểm không giống với tai nạn giao thông.

Nếu là tai nạn giao thong, thực ra bọn họ cũng là những người xa lạ,vừa nãy cũng mới tiếp nhận hai bệnh nhân bị tai nạn giao tông.

Chỉ là bọn họ chỉ bị thương nhẹ. Nếu so sánh thì đứa bé này bị thương nặng hơn nhiều, vết thương của nó thật sự quá nặng.

- Không biết còn có thể cứu được hay không?

Nhi Nhan quay đầy nhìn vào bên trong phòng cấp cứu rồi lại khẽ thở dài.

Nhà cô cũng mở một bệnh viện nên thường hay gặp những trường hợp đấu tranh giữ sự sống và cái chết như thế này. Chẳng qua là rất ít khi gặp đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy, các cô gái luôn giàu thương cảm hơn, trong lòng cô bây giờ cũng cảm thấy không dễ chịu gì.

Ai cũng không muốn nhìn thấy một sinh mạng đáng yêu như vậy cứ thế mà ra đi.

Dù sao cô cũng là một bác sĩ, từng có kinh nghiệm lâm sang. Vết thương nghiêm trọng như thế nào, cô chỉ cần liếc mắt một cái có thể đánh giá sơ sơ được.

- Cứu cái gì?

Một tiếng nói vang lên bên cạnh cô, Vương Lộ và Ân Dũng đã đến đây tự bao giờ. Bọn họ cũng tan làm rồi.

Ngoài ra còn có rất nhiều bạn học đều đang xúm xít ở cửa lớn, chờ lên xe trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tinh thần Thi Nhan không được tốt, nhẹ nhàng nói:

- Không có gì, lúc nãy có một em bé bị thương rất nặng, tôi tôi đang lo lắng cho nó.

- Bị thương rất nặng?

Vương Lộ tròn mắt hỏi, lại nhìn vào trong phòng cấp cứu, tiếc là cô không nhìn thấy gì, em bé kia đã được đưa vào trong.

- Chúng ta đi thôi?

Thi Nhan nói xong, lại quay ra nhìn Trương Dương. Bọn họ đã tan ca, những việc ở đây không liên quan gì đến bọn họ nữa.

Thực ra có liên quan thì đã sao? Bọn họ chỉ là thực tập sinh, là thành phần đến để khảo nghiệm thực tế nhưng cái thân phận này thì không thay đổi đối. Đối với bệnh nhân nặng như vậy thì cũng không thể nào giao cho bọn họ đến xử lý.

- Các bạn đi trước đi, tôi muốn đi xem một chút.

Trương Dương đột nhiên lắc lắc đầu, nói xong liền đi nhanh theo hướng ngược lại. Em bé kia không chỉ bị ngoại thương, Trương Dương rất lo lắng, một xử lý không tốt sẽ tạo ra tiếc nuối.

Hắn không phải không tin tưởng những bác sĩ bên trong, chỉ là tình huống như vậy rất khó xử lý. Hắn ở lại, cho dù không thể trực tiếp phụ trách thì cũng có thể tư vấn được.

Trương Dương quay lại phòng cấp cứu, cũng không thay quần áo mà trực tiếp đi vào phòng.

Em bé đã được truyền dịch. Trong phòng có hai y tá đang xử lý vết thương ngoài cho em, còn có hai bác sĩ đang thầm thì thảo luận.

Bệnh nhân bị thương nặng như vậy, bình thường bọn họ cũng không gặp nhiều. Dù sao đây cũng là bệnh viện nhi, có vấn đề gì thì cũng không thể giữ bệnh nhân ở đây.

Em bé này sở dĩ được đưa đến vì đây là bệnh viện gần nhất, chứ không phải vì em bé còn nhỏ tuổi mà được đưa vào bệnh viện nhi.

- Xin chà bác sĩ Vương, bác sĩ Khúc !

Trương Dương sau khi đi vào liền chào hỏi hai bác sĩ kia rồi mới nhìn em bé nằm trên giường bệnh.

- Trương Dương, sao cậu lại quay lại?

Một trong hai bác sĩ ngạc nhiên hỏi. Trương Dương hôm nay mới đến, hơn nữa là người đến thực tập một thời gian rất ngắn. Nhưng người của phòng cấp cứu không nhiều nên hai bác sĩ này phải kiêm cả việc đánh giá những sinh viên này nên họ coi như là quen biết nhau.

Hơn nữa khi khám chữa bệnh hôm nay, kinh nghiệm phong phú của Trương Dương cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ.

- Tôi biết tối nay không có nhiều người nên quay lại đây xem có thể giúp đỡ được gì không.

Khi nói chuyện, Trương Dương lại nhìn em bé đang hôn mê trên giường bệnh.

- Không sao, chúng tôi có thể xử lý được, cậu hãy về nghỉ ngơi trước đi.

Bác sĩ khi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói. Tối nay thực sự có ít người trực ban, Trương Dương có tấm lòng như vậy thật đáng quý.

Tiếc là bọn hắn căn bản không phải là người của bệnh viện, là người chỉ đến đây có hai ngày, bằng không để Trương Dương lưu lại giúp đỡ một chút cũng tốt, thêm một người là thêm chân thêm tay.

Trương Dương cười ha hả nói:

- Bác sĩ Vương, tôi đã đến đây rồi thì đừng đuổi tôi đi. Tôi khám cho em bé này một chút được không?

Bác sĩ kia có ấn tượng tốt với hắn. Thấy hắn vẫn kiên quyết như vậy, anh ta cũng không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Dương đi đến, quan sát em bé cẩn thận, còn giơ tay nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay đứa nhỏ.

Hắn đang bắt mạch cho đứa bé. Nhờ vào nội công dồi dào, hắn không cần trực tiếp dùng ngón tay ấn cũng có thể cảm nhận được mạch đập của em bé. Sau khi bắt mạch, lông mày hắn lại giật giật.

Em bé bị thương rất nặng, ngoài gãy xương cánh tay còn gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, ngoài ra còn có hiện tượng trúng độc.

Em trúng độc chưa lâu, hẳn là ăn nhầm cái gì đó có độc cho nên mới như vậy.

Nói như vậy, đứa trẻ phải được đưa đi rửa ruột ngay lập tức để giảm bớt độc tố ngấm vào cơ thể, sau đó còn phải điều trị mới có thể cứu sống được. Vấn đề là đứa trẻ đang bị chấn thương rất nặng, không chịu được sự tổn thương do rửa ruột gây ra.

- Ai là cha mẹ của đứa nhỏ ?

Trương Dương đột nhiên hỏi một câu. Một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất đang khóc lóc vội vàng đứng lên, lăng lăng nhìn Trương Dương.

Trương Dương nhìn ông ta một cái, cảm giác người này khá quen mặt, giống như đã gặp ở đâu.

Nếu nhìn quen quen thì có thể đã từng gặp rồi, nhưng Trương Dương có thể khẳng định bản thân mình không biết ông ta, nếu không sẽ không chỉ có cảm giác nhìn quen quen mà sẽ biết đối phương là ai.

- Tôi là…

- Trước khi đứa bé xảy ra tai nạn đã ăn cái gì vậy?

Trương Dương hỏi.

Người đàn ông thoáng sửng sốt, lập tức nói:

- Trước khi gặp chuyện, tôi đang thu dọn đồ đạc ở nhà. Tiểu Huy đang chơi trên ban công. Tôi nhìn thấy trên bàn có một lọ thuốc cảm cúm, phát triện thuốc cảm cúm bên trong lọ đã hết rồi, liền liền khẩn trương đi tìm Tiểu Huy. Không ngờ nó đã bò lên trên ban công, tôi hoảng quá, vừa gọi một tiếng thì nó bị rơi xuống.

Đây là căn phòng cũ mà chúng tôi vừa mới mua lại. Chỗ này gần trường học, tôi muốn tiện cho việc đi học của Tiểu Huy sau này. Trên ban công có lan can hở, tôi định mấy hôm nữa sẽ lắp kính cho kín, không ngờ hôm nay con trai liền xảy ra chuyện.

Người đàn ông vừa khóc vừa nói, nói xong còn khóc lớn tiếng hơn và cảm thấy rất hối hận.

Bọn họ ở tầng ba. Tầng trệt không cao cũng không thấp, tuy nhiên ngã từ trên cao xuống thì kết quả cũng chẳng hay ho gì, may mà người bị ngã còn chưa mất mạng.

Con trai ông ta luôn rất ngoan ngoãn, chỉ có điều không nghĩ tới lần này không ngờ sẽ đi ra ban công và còn bị té nhào xuống.

Sau khi con trai bị té ngã, ông ta cũng không còn tâm trạng nào để ý đến chuyện thuốc cảm cúm nữa. May là bên cạnh có bệnh viện nhi nên ông ta lập tức ôm đứa con chạy đến.

- Cái gì, em bé này có khả năng đã ăn cả một lọ thuốc cảm cúm?

Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc vừa nói xong đều quay đầu lại. Hai người đều có vẻ giật mình.

Trước đó bọn họ có hỏi, chỉ biết là đứa bé bị ngã từ tầng ba xuống nên cho rằng em bé bị ngã trọng thương mà tiến hành khám chữa bệnh. Sau khi y tá xử lý vết thương ngoài xong, bọn họ sẽ tiến hành phẫu thuật, phải cố định lại bên cánh tay bị gãy trước và còn phải xẻ lý những vết máu bầm tụ trong cơ thể.

Bọn họ cũng đã bố trí phòng mổ xong xuôi, không ngờ Trương Dương lại hỏi ra tình hình như vậy.

Sau khi hỏi, hai bác sĩ đều đến bên người em nhỏ.

Người đàn ông kia có chút sững sờ, lập tức còn nói thêm:

- Thuốc hết rồi, nhưng không biết có phải do cháu nó đã ăn hay không.

Hai bác sĩ này không để ý đến ông ta nữa mà cẩn thận quan sát đứa trẻ. Quan sát một hồi, mắt hai người đều có vẻ hoảng sợ, cùng cười mếu với nhau.

Trong lòng hai bác sĩ này đều có chung một cảm giác: ca này phiền phức to rồi.

Đứa trẻ này còn bị thương nghiêm trọng hơn họ nghĩ nhiều, lúc trước chỉ nghĩ là ngoaị thương, chỉ não bộ không có việc gì, bọn họ vẫn có chút nắm chắc sẽ cứu sống được. Bây giờ còn bị trúng độc nữa, tất cả các phương án điều trị trước đó, e rằng phải bỏ đi hết.

Trương Dương cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Bị ngộ độc thuốc, nếu người lớn uống quá nhiều thuốc cảm cúm thì cũng có thể bị ngộ độc, chứ đừng nói gì đến trẻ con. Đứa bé này đã ăn rất nhiều thuốc cảm cúm nên bị ngộ độc thuốc rất nặng.

- Nhà anh tổng cộng có bao nhiêu thuốc cảm cúm?

Bác sĩ Khúc vừa quan sát ánh mắt đứa nhỏ vừa nhẹ nhàng hỏi.

- Một lọ thuốc to, chắc là hơn một trăm viên nhưng đều hết rồi.

Lúc này người đàn ông kia đã không còn khóc nữa, nhỏ giọng nói, tuy nhiên ánh mắt thì càng thêm lo lắng. Ông ta đã phát hiện tình hình có gì đó không ổn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Hơn một trăm?

Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc cùng nhau há hốc miệng hỏi. Bị ngộ độc thuốc, bao nhiêu thuốc như vậy mà đều nuốt hết, cho dù đứa bé chỉ ăn hết một nữa cũng coi như là đòn chí mạng đấy.

Ca này thực sự phiền phức, cực kì khó khăn.

Đứa nhỏ không chỉ bị té trọng thương mà còn bị ngộ độc thuốc nghiêm trọng. Điều này làm cho bọn họ không còn lựa chọn nào để tiến hành chữa trị nữa.

Nhiều thuốc như vậy, vừa mới nuốt vào chưa lâu thì nhất định phải rửa ruột, bằng không sẽ bị ngộ độc càng nặng, muốn cứu sống cũng khó khăn.

Nhưng nếu rửa ruột thì cậu bé lại không có đủ sức mà chống chịu được. Rửa ruột không phải chỉ nôn mửa ra là được mà gây tổn thương rất lớn đến cơ thể. Những tổn thương hiện tại của cậu bé đã rất nghiêm trọng, không thể tùy tiện di chuyển, càng khỏi phải nói đến chịu thêm tổn thương gì khác.

Không xử lý được vết thương, không rửa ruột được thì đứa bé coi như xong đời. Trách nhiệm này, bệnh viện cũng không gánh vác nổi.

Không rửa ruột, trước hết chỉ chữa trị ngoại thương cũng không được, ngộ độc thuốc ngấm dần vào trong người. Để càng lâu thì càng bất lợi cho đứa trẻ. Nói không chừng mổ xong thì đứa trẻ lại vì trúng độc mà chết.

Tóm lại, hai cách làm này đều mâu thuẫn, hai bác sĩ kia căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt.

- Tiểu Huy, Tiểu Huy của tôi đâu?

Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng một người phụ nữ. Cha đứa bé vội vàng đứng lên, đi ra cửa đón người phụ nữa này. Mẹ của đứa nhỏ vội vàng chạy đến.

Nửa phút sau, người đàn ông kia đã dẫn theo người phụ quay lại. Người phụ nữ này chỉ thoáng nhìn thấy con trai nằm trên giường bệnh thì cả người liền mềm nhũn ra, ngã nhào xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc