Long Phong vốn dĩ đang phẫn nộ nhưng bình tĩnh lại rất nhanh.
Tu vi tâm cảnh của y còn lâu mới sánh bằng Trương Dương, hai kiếp đã qua giúp Trương Dương có cơ sở tâm lý rất vững chắc, nhưng lần này y cũng cố khôi phục lại, rõ ràng là y không thể nổi giận.
Bản thân nội kình của y liền không sánh bằng Trương Dương, hiện tại vừa không có ưu thế về vũ khí, nếu còn bị Trương Dương làm cho tức giận thì căn bản không còn hi vọng giành phần thắng.
- Anh cho rằng không có Hồ Vĩ Điêu ở đây thì anh có thể đánh bại tôi?
Trương Dương khinh miệt nở nụ cười, lần này Long Phong không tiếp tục nổi giận, chỉ là lẳng lặng gật đầu một cái.
Không có Hồ Vĩ Điêu, y thật sự là có thêm tự tin.
Cứ cho là Trương Dương có nội kình mạnh hơn, nhưng cũng chỉ có hạn, cũng không thể hình thành ưu thế áp chế đối với y, hơn nữa cho dù Trương Dương cầm tuyết tiên của y thì y cũng không sợ.
Tuyết tiên phải có tiên pháp đồng bộ mới có thể phát huy tác dụng, Trương Dương không có tiên pháp, dùng binh khí không thuận lợi thì hiệu quả khả năng còn không sánh bằng dùng tay không.
Đây đều là nhân tố khách quan, thực sự khiến y có lòng tin chính là mấy bộ công phu võ học.
Hiên Viên thế gia truyền thừa đã hơn hai ngàn năm, góp nhặt vô số bí tịch võ học, mỗi đệ tử nội môn gia tộc đều có thể lựa chọn trong đó ba đến năm món để tiến hành luyện tập.
Gia tộc không khuyến khích bọn họ lựa chọn quá nhiều, công phu hay nhất vẫn là phải chuyên nhất, như vậy mới có thể phát huy ra thực lực to lớn nhất.
Nhưng đã được Gia tộc Hiên Viên vừa ý, lại cho đệ tử nội môn tu luyện, tự nhiên không thể nào là võ học thông thường, mỗi một món đều là hàng đầu, bây giờ y tự tin vậy chính là do có những món võ học này.
Một người có thực lực thật sự, cũng không chỉ xét có mỗi nội kình, võ học cũng là một mặt, võ học cường đại thì có thể bù đắp cho nội kình không đủ, thậm chí thời khắc mấu chốt có thể dùng đánh bại đối phương.
Đây mới là sự tự tin to lớn nhất của y.
Trương Dương con ngươi đột nhiên xoay chuyển, trên mặt hiện ra một tia cười thần bí.
- Nói thật, không phải tôi xem thường anh, đối phó với anh thì tôi căn bản không cần bất luận là vũ khí gì, lần trước nếu không phải tôi muốn luyện tay nghề một chút mà không sử dụng toàn lực, thật sự đối phó với anh thì trong vòng mười chiêu liền có thể đánh bại anh rồi!
- Mười chiêu, chuyện này về căn bản là không thể nào!
Long Phong hơi sững sờ. Lập tức bật thốt lên một tiếng, trên mặt lại tỏ ra hơi phẫn nộ.
Mười chiêu mà muốn đánh bại hắn, đừng nói Trương Dương, chính là các tiền bối trong gia tộc cũng không nhất định có thể làm được, mấy vị trưởng lão kia thì có khi là có thể, nhưng chỉ cần y có ý định tránh né thì trưởng lão muốn trong vòng mười chiêu đánh bại y cũng không phải dễ dàng.
- Không tin đúng không, không tin chúng ta liền đánh cuộc. Nếu như trong vòng mười chiêu tôi không cách nào đánh bại anh thì coi như là tôi thua, tuyết tiên này tôi xin trả lại cho anh, lại xin biếu thêm anh một viên nhân sâm hoàn ngàn năm!
Trương Dương khẽ mỉm cười. Tiếp tục nói, nhân sâm hoàn ngàn năm đối với Long Phong khẳng định có sức hấp dẫn, không sợ y không động tâm.
Quả nhiên. Nghe được mấy chữ nhân sâm hoàn ngàn năm Long Phong sửng sốt một chút, lại còn có chút do dự.
Nhân sâm hoàn ngàn năm, chỉ nghe tên cũng biết là linh dược, hắn ở trong gia tộc trừ phi có thể có bước đột phá trọng đại, bằng không căn bản không có cơ hội được phân phối linh dược.
Nếu là trước đây, Trương Dương nói như vậy y còn có thể cảm thấy là lời khoác lác, nhưng sau khi chính mắt y thấy được Trương Dương dùng linh dược, y đúng là đã tin tưởng rằng Trương Dương có thể lấy thêm.
- Nếu như tôi thua thì sao đây?
Long Phong chậm rãi hỏi một câu, hắn hỏi câu nói này. Cũng bằng với là đã đồng ý với đề nghị đánh cuộc này của Trương Dương rồi.
Sức mê hoặc của nhân sâm hoàn ngàn năm đối với y vẫn đúng là không nhỏ, Long Phong cho dù có mấy bộ võ học không tầm thường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có tự tin là sẽ đánh bại Trương Dương, hơn nữa bản thân khả năng cũng sẽ bị thương.
Nếu là có thể thông qua phương thức đánh cược mà bắt Trương Dương tự thừa nhận thất bại, đối với y cũng có không ít lợi ích.
Chí ít đối phương đã đồng ý nếu thua sẽ cho một viên linh dược, có được viên linh dược này y sẽ tái khổ luyện một phen, nội kình có thể lại tăng lên nữa, đến lúc đó muốn thật sự đánh bại Trương Dương cũng không còn là vấn đề.
- Anh thua rồi thì rất đơn giản, ở bên cạnh tôi, theo tôi ba năm, sau ba năm tôi sẽ đưa viên linh dược rồi trả lại tự do cho anh!
Trương Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi đáp.
Đây là chủ ý hắn vừa nghĩ ra được. Hiên Viên thế gia trước sau vẫn là phiền phức, hắn nếu như có thể mượn cơ hội này trói chặt Long Phong, chí ít trong vòng ba năm sẽ không có thêm bất kỳ vấn đề gì.
Thời gian ba năm đối với hắn mà nói rất trọng yếu, ba năm hắn thông qua các phương thức có thể khiến nội kình lại tăng lên nữa, siêu việt cả đỉnh cao của hắn kiếp trước, thậm chí có thể đạt đến loại cảnh giới kia của bố hắn.
Thật đến lúc đó, hắn sẽ không sợ bất luận là một người nào trong Gia tộc Hiên Viên.
Hơn nữa Gia tộc Hiên Viên cũng không dám dễ dàng đắc tội với cao thủ như vậy, hắn dù là chỉ có một người nhưng nếu thật sự chọc giận khiến hắn liều mạng thì phía không may nhất định là Gia tộc Hiên Viên.
Bọn họ toàn gia tộc khẳng định không thể cứ như rùa rụt cổ đi cùng nhau, một người cũng không dám tách ra như vậy, chỉ cần có kẻ lạc đàn, đến lúc đó đều sẽ trở thành con mồi của Trương Dương.
Đương nhiên, đây là kết cục nghiêm trọng nhất, cũng là điều Trương Dương không mong muốn.
- Thua thì ở với anh ba năm, sau ba năm còn có linh dược?
Long Phong rất không tin nhìn Trương Dương một chút, vụ cá cược này nhìn hắn thế nào y đều không chịu thiệt.
Thắng, cầm lại được đồ vật của chính mình, còn có linh dược thắng cược, thua, cũng bất quá theo Trương Dương ba năm , tương tự cũng có linh dược, thấy thế nào cũng đều không thiệt thòi.
Phải biết, ở trong gia tộc y, bốn mươi tuổi về trước đều không nhất định có cơ hội dùng linh dược, lần này bằng với Trương Dương cho y một cơ hội.
- Đúng, sau ba năm, tất sẽ đưa một viên nhân sâm hoàn ngàn năm!
Trương Dương rất sảng khoái đồng ý, một viên nhân sâm hoàn ngàn năm đổi lấy thời gian ba năm, còn có một người của Gia tộc Hiên Viên theo cạnh, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không mất mát gì.
- Tôi có thể đồng ý vụ cá cược này, nhưng nếu như tôi thua, trong vòng ba năm tôi chỉ biết làm tuỳ tùng, anh gặp phải nguy hiểm thì tôi sẽ xuất thủ, nhưng tôi sẽ không nghe theo mệnh lệnh của anh!
Do dự rất lâu, Long Phong mới nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Y cũng có tôn nghiêm của mình, nếu y thua rồi mà bắt làm người hầu cho Trương Dương thì khẳng định không được, vậy chi bằng giết hắn đi cho rồi.
Nhưng nếu chỉ là bảo tiêu, bảo vệ Trương Dương ba năm, vậy thì còn có thể tiếp thu, người của nhà Hiên Viên không phải chưa từng trải qua chuyện bảo tiêu, bên cạnh một số nhân vật trọng yếu đều có người của Gia tộc Hiên Viên bảo vệ.
Gia tộc Hiên Viên là gia tộc lánh đời, nhưng không thể nào hoàn toàn lánh đời, đặc biệt là còn có ngoại môn là Long gia ở bên ngoài hoạt động, đương nhiên phải tạo mối quan hệ với một số nhân vật trọng yếu.
Về phần Trương Dương nếu thua có thể bội ước hay không, y đúng là không nghĩ nhiều như thế.
Từ chuyện Trương Dương có thể thả y, liền có thể nhìn ra Trương Dương cũng không phải là kẻ như thế. Lại nói, Hiên Viên thế gia không phải là tùy ý để cho người ta lừa, nếu Trương Dương dám lừa y thì bằng với sỉ nhục toàn bộ Gia tộc Hiên Viên, đến thời điểm đó có thể rước lấy sự truy sát của toàn gia tộc.
Đến lúc đó cho dù nhiều người đối phó với mỗi Trương Dương, Long Phong cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, dù sao cũng là Trương Dương lừa dối hắn trước.
- Không thành vấn đề, tôi đồng ý !
Trương Dương sảng khoái cười cười, hắn muốn chỉ là thời gian ba năm, đừng nói trong ba năm Long Phong không nghe mệnh lệnh của hắn mà thậm chí có không theo hắn cũng chẳng sao.
Có quãng thời gian này để "giảm xóc", hắn có thể làm rất nhiều chuyện. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Được, mười chiêu, tôi xem với mười chiêu anh làm sao đánh bại tôi!
Long Phong lần thứ hai gật đầu, đề khí ngưng thần, chuẩn bị chống lại đợt tấn công của Trương Dương, vừa bắt đầu y là muốn đánh bại Trương Dương, hiện tại lại đang muốn chống cự lại Trương Dương trong mười chiêu. Tâm tính của y cũng không tự nhiên phát sinh ra biến hóa.
Ngăn trở mười chiêu với y chính là thắng lợi.
Trương Dương mỉm cười nhìn y, chỉ nhìn bộ dạng này liền rõ là y lần này phải thua là cái chắc.
Một kẻ không còn chí tiến thủ, chỉ muốn phòng thủ sẽ giống như một con cọp không còn hàm răng, trông khá đấy mà không dùng được.
Một người càng căng thẳng thì lại càng dễ dàng phạm sai lầm, Long Phong cũng là như thế, hắn bây giờ căng thẳng nhất chính là lo về mười chiêu của Trương Dương, trong vòng mười chiêu này, tinh thần của hắn hoàn toàn căng thẳng, càng gấp gáp thì càng dễ dàng rệu rã về tinh thần.
Như vậy thì móng vuốt của con hổ này cũng trở nên yếu đuối, đụng vào liền đứt đoạn, Trương Dương thật không thấy có cái gì đáng để lo lắng.
Càng không cần phải nói. Trương Dương còn có đòn sát thủ của hắn.
Không có chiêu đòn sát thủ này, hắn không thể nào đưa ra vụ cá cược này được.
- Tôi sẽ bắt đầu!
Trương Dương mỉm cười nhìn Long Phong, nói xong tiến về phía trước một bước.
Long Phong càng khẩn trương hơn, Trương Dương không có đoán sai, tinh thần của y bây giờ quả thực khẩn trương cao độ, muốn sống sót qua mười chiêu tiến công đầu của Trương Dương.
Trong lòng y tổng thể cảm giác thấy hơi có vẻ không đúng, y không tin Trương Dương có thể đánh bại chính mình trong vòng mười chiêu. Nhưng Trương Dương cũng không phải là kẻ ngu si, không có nắm chắc thì làm sao có khả năng đưa ra đề nghị cá cược như vậy.
Cho nên y nhất định phải cẩn thận và cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Đột nhiên, chân Trương Dương đột nhiên nhảy lên một cái, cánh tay thành hình quả đấm. Không có bất kỳ chiêu thức nào mà phóng về phía Long Phong, bộ dạng của hắn giống như muốn cho Long Phong ăn một quyền vậy.
Lúc người bình thường đánh nhau. Động tác như thế bình thường đều sẽ đưa đến hiệu quả không thường nhưng khi cao thủ tranh chấp, động tác như thế căn bản là vô dụng.
Long Phong hơi nghi hoặc một chút, nhưng không dám thất lễ, chỉ là mượn thân pháp mà tránh đi.
- Một chiêu!
Sau khi né qua, Long Phong còn hét to một tiếng, Trương Dương thân thể đột nhiên dừng lại, lại là không có bất kỳ chiêu thức nào mà vung ra một quyền.
Một quyền này, Long Phong tự nhiên lại ung dung tránh đi.
- Hai chiêu!
Sau khi né qua, Long Phong không quên lên tiếng nhắc nhở Trương Dương, ung dung né qua hai chiêu, trong lòng y cũng đã thoáng an tâm hơn chút.
Nhưng tinh thần kia vẫn chăm chú như cũ, y cũng không dám có bất kỳ sự thả lỏng nào.
Sau hai chiêu, Trương Dương khóe miệng ý cười càng nồng, hai chiêu này hắn chỉ là đang thăm dò, Long Phong quả nhiên không còn chút ý chí tiến thủ nào, hắn công kích như vậy kỳ thực rất dễ dàng bị phản kích, Long Phong dĩ nhiên chỉ tránh không hoàn thủ, hiển nhiên hắn là muốn chịu đựng qua mười chiêu này là được.
Hoàn toàn không còn ý tiến thủ, Trương Dương cũng là không có bất kỳ lo lắng nào nữa.
Một chiêu kế tiếp, Trương Dương đột nhiên biến đổi, một luồng chưởng phong mãnh liệt theo quyền của Trương Dương đánh ra, Trương Dương rốt cục cũng đã thật sự dùng đến chiêu thức võ học.
Long Phong lập tức cũng căng thẳng lên, mượn thân pháp không ngừng tránh né.
- Ba chiêu!
- Bốn chiêu!
- Năm chiêu!
Long Phong vừa tránh vừa hô, thân pháp của y quả thật không tệ, Trương Dương tiến công tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn không cách nào công kích được, sau năm chiêu, Long Phong đã tự tin hơn đôi chút.
- Sáu chiêu!
Trương Dương lần thứ hai tiến công, Long Phong lại kêu lên một tiếng né khỏi chiêu thứ sáu, lúc Trương Dương đánh qua chiêu thứ bảy, Long Phong thật tình vẫn mang theo một chút ung dung, một chiêu này cũng gần giống như trước đó, hẳn là rất dễ dàng liền có thể tránh thoát đi.
- Bảy, á, không thể nào!
Long Phong một chiêu này chỉ né được một nửa, con ngươi của y đột nhiên đột nhiên căng thẳng, kinh hoẳng hô to, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì khó mà tin nổi, cả người cũng đều sững sờ ra đó.