THẦN Y THÁNH THỦ

Long Hạo Thiên ngơ ngác nhìn Long Phong.

Trương Vận An nghiễm nhiên đã đột phá đến tứ đẳng, tứ đẳng là bước then chốt, trong một bước này y so với Trương Vận An đã chậm mất, hơn nữa một bước này y có thể vượt qua hay không, hiện tại vẫn chưa rõ ràng cho lắm.

Đã từng là đối thủ cũ, hiện tại người ta lại đã mạnh hơn so với mình, lúc này trong lòng Long Hạo Thiên chịu một sự đả kích rất lớn, cảm giác rất không dễ chịu.

- Tiền bối, tu vi của ngài đã sắp đến điểm giới hạn của tam đẳng, nói vậy để có thể thấy là thời điểm đột phá cũng sẽ đến rất nhanh!

Trương Dương mỉm cười nói một câu, Trương Vận An đã đột phá đối với Long Hạo Thiên mà nói quả là một sự đả kích, nhưng Long Hạo Thiên không bao lâu nữa cũng có thể đạt đến cảnh giới này.

Trương Dương rất rõ ràng, Long Phong vẫn chưa sử đến công dụng của thánh nữ hoàn chính là để chuẩn bị cho cuộc gặp người này.

Có thánh nữ hoàn thì Long Hạo Thiên đột phá đương nhiên sẽ không có thêm bất kỳ vấn đề gì.

- Thật ngượng quá, vừa nãy là tôi đã thất thố, Trương Dương cậu cũng đã giúp tôi tỏ ý chúc mừng, lần này ông ta lại nhanh hơn một bước so với tôi rồi, nhưng các người là y thánh nhất mạch, thuật phối thuốc vốn đã mạnh, nay có nhanh hơn một bước cũng là lẽ thường!

Long Hạo Thiên khôi phục lại rất nhanh, lần này lúc nói chuyện thêm lần nữa thể hiện ra một trận hào khí.

Long Phong trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, y biết phụ thân sẽ không dễ dàng bị đả kích như vậy, chỉ là bỗng nhiên nghe được đối thủ so với mình mạnh hơn thì nhất thời chịu không được thôi.

Trương Dương khóe miệng thì lại lộ ra tia mỉm cười, hắn nghe được trong lời nói của Long Hạo Thiên sự không phục cùng vẻ chua chát.

Ông ta nhắc đến thuật phối thuốc của Trương gia, rõ ràng đang ám chỉ Trương Vận An là mượn sức mạnh của linh dược mới đột phá nổi, nói cách khác thì ý tứ chính là nếu như không có linh dược thì Trương Vận An chưa chắc đã so sánh được với ông ta.

Lúc Trương Vận An đột phá tứ đẳng, quả thực có mượn công hiệu của linh dược, nhưng Long gia có rất nhiều người lúc đột phá cũng từng làm như thế, chỉ cần có thể đột phá tăng thực lực thì quá trình thật ra đều không quan trọng.

Đối với loại tâm lý đố kị này của Long Hạo Thiên, Trương Dương cũng chỉ là suy nghĩ một chút, cũng không hề để tâm lắm.

- Trương Dương, nói đến đây còn phải cảm ơn cậu đã chiếu cố đối với Long Phong, tôi đã sắp xếp chuẩn bị cho cậu biệt viện, các người khổ cực mệt nhọc suốt dọc đường, cứ nghỉ ngơi trước đã, chờ đến tối để Long Phong mời tiệc chiêu đãi thật chu đáo!

Tựa hồ cũng cảm giác được chính mình thất thố, Long Hạo Thiên vội vàng nói chữa một câu, đoạn bảo Long Phong dẫn Trương Dương đi nghỉ ngơi.

Chờ sau khi Trương Dương cùng Long Phong rời đi, Long Hạo Thiên thử sờ sờ lên mặt, cảm giác trên mặt có đốm lửa cay cay, ở trước mặt vãn bối mà nói ra những lời rất nặng nề chua chát kiểu đó quả thực không nên, bình thường Long Hạo Thiên cũng không phải là như vậy, lúc này ông ta cũng chỉ có thể trách cứ chính mình bị tin tức Trương Vận An đã đột phá làm nhiễu loạn tâm thần nên mới nói như thế.

- Thiểm Điện!

Ra cửa hậu viện, Trương Dương lập tức kêu một tiếng, ba con linh thú tụi Thiểm Điện rất thành thật nghe lời Trương Dương, vẫn đều ở bên ngoài trêu chọc nhau chờ đợi.

Nghe thấy tiếng kêu của Trương Dương, Thiểm Điện lập tức lẻn đến trên người hắn, ở đó chỉ chỉ chỏ chỏ so bì, nói cho Trương Dương biết vừa nãy Vô Ảnh lại đang bắt nạt nó và Truy Phong, nó đang muốn bắt tay với Truy Phong cùng nhau báo thù.

Nó khiến Trương Dương nhịn không được bật cười lên, Vô Ảnh là đứa nhỏ nhất trong cả ba, phương thức chiến đấu cũng đơn giản nhất, nói nó bắt nạt Thiểm Điện và Truy Phong thì Trương Dương hoàn toàn không tin.

Quả nhiên, nó mới vừa nói xong thì tiểu tử Vô Ảnh này liền chạy tới, ở đó ấm ức kêu, Truy Phong cũng đi tới, đứng cạnh Trương Dương mà khe khẽ hí lên.

Trương Dương lắc đầu cười cười với chúng, đưa tay xoa xoa đầu Truy Phong, sau đó lại ngẩng đầu lên không nói gì hết.

Nơi này trừ chúng nó ra thì bên ngoài vẫn còn có thêm một người đang đứng ở đàng xa.

Người này tầm sáu mươi tuổi, đang kinh ngạc đánh giá Thiểm Điện và Trương Dương, mà ba đứa tụi Thiểm Điện thi thoảng cũng liếc nhìn, nguýt y một cái.

- Bác hai! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhìn thấy người này, Long Phong vội vã chạy lại hỏi thăm một chút.

Bác hai này cũng không phải là ruột thịt của Long Phong, nghiêm ngặt mà tính ra chỉ có thể là bác họ, Long gia đông con nhiều cháu, truyền thừa xuống rất nhiều người, chỉ cần là con cháu đích tôn ở trong gia tộc thì đều có địa vị nhất định, tất cả đều là người một nhà.

- Long Phong, cháu về rồi à, vị này là?

Sau khi Long Phong kêu lên thì ông già trông tầm sáu mươi tuổi này mới quay đầu lại nhìn Trương Dương một chút.

Ông ta tóc đen một màu, nhưng đã có vẻ hơi già yếu, người tu luyện nội kình thì tuổi tác thực đều sẽ lớn hơn so với tướng mạo một chút, càng về già thì điểm ấy càng rõ ràng.

Nhưng Trương Dương có cảm giác ông ta chính là sáu mươi tuổi, đây chính là dáng vẻ chân thực của ông ta, tại sao có loại cảm giác này thì Trương Dương cũng không biết.

Mặt khác Trương Dương cũng nhìn thấu tu vi nội kình của ông ta, nhị đẳng trung kỳ, thậm chí còn không bằng Long Phong, lớn tuổi như vậy trong Long gia, sáu mươi tuổi mà vẫn chỉ là nhị đẳng trung kỳ, không phải thiên phú không tốt mà chính là tu luyện không chăm chỉ.

Nói như vậy để thấy người trong gia tộc dù lớn tuổi mà tu vi thấp thì thông thường đều không được những người khác tôn trọng.

- Vâng, đây là bằng hữu cháu tên Trương Dương, truyền nhân của y thánh nhất mạch, cậu ấy cũng là khách được mời mà đến.

Long Phong cung kính gật đầu một cái, Trương Dương trong mắt thì lại lóe lên tia kinh ngạc, từ thái độ của Long Phong thì có thể thấy tựa hồ đối với ông Bác hai này rất là kính trọng.

- Y thánh nhất mạch?

Ông Bác này hai con mắt cũng mang theo chút kinh ngạc, đoạn lại nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, ông ta không có nhìn đến Thiểm Điện trong ngực hắn, tựa hồ đối với Trương Dương rất là hiếu kỳ.

Long Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, lại khẽ nói:

- Trương Dương, đây là Bác hai của tôi tên Long Dược, Bác hai là người có y thuật tốt nhất của Long gia chúng tôi, kỹ thuật phối thuốc cũng là cao nhất!

Trương Dương trên mặt thì lại lộ ra tia bừng tỉnh, chẳng trách người này tu vi không cao mà Long Phong đối với ông ta lại kính trọng như vậy, cảm thấy ông ta hẳn là có "nhất nghệ tinh".

Truyền nhân của Long gia đều là cao thủ nội kình, nhưng là không thể bảo đảm không sinh bệnh, người tu luyện nội kình một khi có bệnh thì tuyệt đối là bệnh nặng, một người có y thuật tốt giá trị tới đâu lúc này liền có thể thể hiện ra.

Càng không cần phải nói người tên Long Dược này còn có tay nghề phối thuốc thượng đẳng, người như vậy có thể phối chế rất nhiều dược liệu hữu dụng, thậm chí là cả linh dược cho gia tộc, coi như tu vi của ông ta có không cao đi nữa thì cũng sẽ không có ai dám dễ dàng đắc tội.

- Khách mời từ y thánh nhất mạch đã rất lâu rồi không ai tới, Long Phong, có cơ hội chúng ta sẽ trò chuyện kỹ hơn!

Long Dược vẫn nhìn Trương Dương mà khẽ nói, trong mắt ông ta còn mang theo một tia khát vọng, đây là một loại khát vọng được giao lưu trao đổi.

Long gia có rất ít người học y, một gia tộc lớn như vậy lại rất cần người như vậy, Long Dược thiên phú tu luyện không tốt, liền quyết định chuyên tâm vào đây. Sự thực đã chứng minh sự lựa chọn của ông ta là chính xác, tu vi của ông ta tuy rằng không cao, nhưng ở trong gia tộc rất được người khác tôn kính, dù có là trưởng lão thì đối với ông ta cũng rất là khách khí.

- Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cố tạo cơ hội!

Long Phong cười nhận lời một tiếng, y biết ông Bác hai này của mình chỉ thích y thuật, ham phối thuốc, chín phần mười dược liệu trong gia tộc đều là giao cho ông tới xử lý.

Gặp được cao thủ về y đạo như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội giao lưu.

- Đây là linh thú Hồ Vĩ Điêu hả?

Long Dược gật đầu một cái, đột nhiên chỉ xuống Thiểm Điện đang rúc trong lồng ngực Trương Dương, khẽ hỏi một câu.

Trong số ba con linh thú thì lai lịch của Thiểm Điện dễ dàng bị người ta nhìn ra nhất, lúc trước Trương Dương, Long Phong đều có thể nhắm một mắt đã nhận ra thân phận của Thiểm Điện, càng không cần phải nói đến bậc trưởng bối trong Long gia.

Long Dược nghiên cứu y thuật, hiểu biết đối với linh thú càng cần phải nhiều hơn, nguyên liệu chủ yếu của tinh huyết đan chính là tinh huyết của linh thú.

Ông ta có thể nhận ra Thiểm Điện cũng chẳng khiến người ta lấy làm kỳ một chút nào.

- Vâng, tiền bối thật tinh tường!

Trương Dương khẽ gật đầu, thân phận Thiểm Điện hắn cũng không có dự định giấu diếm, cũng là không giấu được.

Long Dược gật đầu một cái, không nói gì, sau khi nhìn chằm chằm Trương Dương rồi mới rời khỏi mà tiến vào hậu viện.

Ông ta hôm nay tới hậu viện là có những chuyện khác, đi ngang qua nơi này nhìn thấy tụi Thiểm Điện mới dừng lại, bên trong gia tộc có cái gì ông ta đều biết rõ, đột nhiên có thêm mấy con linh thú khiến ông ta rất lấy làm kỳ.

Lúc vừa nhìn thấy, kỳ thực ông ta đã bị dọa cho sợ hết hồn, quay người đã định bỏ chạy.

Sở trường lớn nhất của ông ta là y thuật, không phải là sức mạnh, đối phó linh thú có cao thủ khác của gia tộc tới là được.

Đang lúc xoay người, ông ta mới đột nhiên nhớ ra đây là trụ sở chính của Long gia, là đại bản doanh của cả gia tộc, không có khả năng có linh thú lén lút đi vào được, linh thú này ở đây khẳng định là có nguyên nhân khác.

Cho nên ông ta mới đứng lại đây một hồi, thấy linh thú đối với ông ta cũng không có bất kỳ ý định tấn công nào thì mới yên lòng.

Về sau chính là lúc Long Phong đi ra, Thiểm Điện nhảy vào lòng Trương Dương thì ông ta mới hay Hồ Vĩ Điêu là con vật có chủ, Hồ Vĩ Điêu đã đi theo những người khác thì lúc này mới có thể đi vào trong tổng bộ Long gia được.

Lúc rời đi, ông ta lại quay đầu lại liếc nhìn Trương Dương, trong lòng âm thầm có chút tiếc rẻ.

Nếu không phải là thú có chủ thì bắt giết lấy tinh huyết là có thể phối được tinh huyết đan khá tốt, coi như Hồ Vĩ Điêu không có tinh huyết thì răng nanh nọc độc, độc đảm của nó tất cả đều là đồ thượng đẳng, giá trị cực cao.

Đáng tiếc linh thú đã có chủ, những thứ này ông ta cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

- Bác hai nhà tôi là một người si mê chế thuốc, từ nhỏ đã sống cùng dược liệu, không giao thiệp với người khác!

Chờ sau khi Long Dược rời đi, Long Phong mới giải thích cho Trương Dương một câu, Trương Dương thì lại yên lặng gật đầu một cái, cũng không nói gì hết.

Si mê ư, có thể mang hai chữ si mê với bản thân liền không dễ dàng, chỉ có đối với một thứ mê luyến đến mức nhất định mới có thể gọi là si, Trương Dương y thuật rất cao, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới si mê này.

Người như vậy đều là trước sau như một, có mục tiêu lớn để theo đuổi, đối với người như vậy Trương Dương cũng rất kính nể.

Đặc biệt là người này lại là si mê y thuật, hiện tại Trương Dương cũng muốn tìm cơ hội giao lưu với ông ta, xem xem y thuật mà Long gia ngàn năm truyền thừa xuống so với Trương gia có gì khác biệt.

Long Phong dẫn theo Trương Dương trực tiếp lướt qua hậu viện, hậu viện là nơi các trưởng bối trong gia tộc ở, phía sau hậu viện lại là một biệt viện, đây là nơi dùng để chiêu đãi khách mời.

Long Hạo Thiên đối đãi với Trương Dương hoàn toàn là như một khách nhân trọng yếu, cho hắn một biệt viện nhỏ một cửa, bên trong có chính thất cùng gian nhà liền kề, chỉ có một mình hắn ở.

Trong sân còn có bồn, bên trong trồng không ít hoa cỏ quý, trong đó một số loại đều có tuổi đời rất dài.

Những loài hoa cỏ này cũng không trường thấy ở bên ngoài, cũng chỉ có nơi đây bốn mùa đều như xuân thì mới có thể sinh trưởng lâu như thế, thậm chí có ít hoa cỏ với niên đại cao một chút đã có giá trị dược liệu rất cao.

- Những thứ này chỉ là dùng để trang trí, Long gia chúng tôi còn có một chỗ chuyên dùng làm vườn thuốc, từ năm đó sau khi tổ tiên chuyển vào đây liền bắt đầu trồng, bên trong có rất nhiều dược liệu hữu dụng, có một số đã gần ngàn năm tuổi, tin rằng đợi thêm mấy đời nữa, Long gia chúng tôi liền có thể tự sản xuất linh dược, đến lúc đó sẽ còn phát triển tốt hơn!

Thấy Trương Dương đang xem mấy cây hoa, Long Phong vừa cười vừa nói một câu, y nói những điều này đã liên quan đến vài phần bí mật của Long gia, nếu không phải tin tưởng vào mối quan hệ với Trương Dương thì y cũng sẽ không nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc