Trương Khắc Cần cười gật đầu một cái, tỏ ý hiểu.
Ngồi nói chuyện với Trương Dương ở nơi này hơn hai giờ, mùa hè lâu tối hơn, bây giờ đã là hơn sáu giờ chiều, nếu Triệu Dân nếu không tới báo, e rằng ông đã lỡ buổi gặp mặt.
Trương Khắc Cần rất nghiêm túc về vấn đề thời gian, chưa bao giờ để muộn hẹn, vì vậy Triệu Dân đi tới nhắc nhở ông.
- Buổi tối cha sẽ không về, ngày mai cùng đi ăn vịt nướng, đây là thứ con thích ăn nhất lúc nhỏ.
Trương Khắc Cần cười nói với Trương Dương, có thể thấy được mối bận tâm của ông đã hoàn toàn được gỡ bỏ.
Hiểu lầm nhiều năm như vậy, không chỉ có Trương Dương có khúc mắc, Trương Khắc Cần cũng vậy, ông luôn sợ vì bận mà sao nhãng quan tâm tới con, ông rất muốn giúp Trương Dương, nhưng Trương Dương ưu tú quá khiến ông không biết giúp sao.
Hiện tại, ông đã không còn suy nghĩ những chuyện này, cũng không còn cần thiết phải nghĩ.
Ông chỉ cần biết rằng, bọn họ là cha con là đủ rồi, đối với cha con mà nói, con càng ưu tú càng tốt, ông hoàn toàn không có cần thiết phải rầu rĩ vì chuyện này.
Đối với cha con mà nói, tất cả những điều khác không quan trọng, cùng nhau duy trì ở gia đình này là được.
Trương Dương cũng cười gật đầu một cái, hắn giống như lại nhớ tới quá khứ, trở lại lúc nhỏ.
Khi đó Trương Khắc Cần đi ra ngoài xã giao, cũng nói như vậy, "buổi tối cha không về, khi nào về sẽ mang cái gì ngon cho con, chẳng qua là khi đó Trương Dương không hiểu những điều này, chỉ là khi đó thấy oan ức cho mẹ.
Trương Khắc Cần đi, Mễ Tuyết liền từ trong phòng đi ra, đứng ở bên người Trương Dương, nhẹ nhàng khoác lấy tay Trương Dương.
Trương Dương rất tự nhiên giơ tay, đặt trên vai cô.
Hai người cũng không nói gì, cùng nhau hưởng thụ cơn gió đêm khoan khoái.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trương Dương dậy rất sớm, đi tới cạnh nắp giếng ở sân.
Nhìn một hồi, hắn rốt cục xuất thủ, mở nắp giếng ra. Tuy nhiên sau khi thấy những gì trong giếng, hắn đột nhiên lặng người, nhưng ngay sau đó cười một mình.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn luôn tò mò về giếng cổ, luôn luôn muốn dò đến tận cùng miệng giếng này, bên trong dĩ nhiên là trống không.
Nơi này không có những thứ hắn nghĩ hồi nhỏ, không có dòng nước trong xanh, cũng không có Long vương giếng đáng sợ, càng không có quái thú ăn thịt người.
Đây chính là một ngụm giếng cạn, vì lâu năm không dùng đã khô cạn, che nó đi, chẳng qua là phòng có người té xuống mà thôi, căn bản không có ý gì khác.
- Trong sương mù nhìn hoa, bất kể hoa gì cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng khi anh thực sự nhìn thấy lại không gì hơn cái này!
Trương Dương tự mình cười nói một câu, Long Phong lúc này đi ra sân, đang kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh cùng nhau chạy ra, ba con vật trong mắt cũng mang theo vẻ kinh ngạc.
Trương Dương cầm lấy nắp giếng, đang mỉm cười đứng đó bên cạnh hắn cũng không có bất kỳ dao động năng lượng nào, nhưng hắn làm cho người ta có cảm giác rất lạ.
Cụ thể là cái gì lạ, không ai nói ra được.
Trương Bình Lỗ không có ở đây, nếu có Trương Bình Lỗ, hoặc là những đại viên mãn khác, vừa nhìn đã biết, Trương Dương lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo càng sâu sắc hơn.
Hắn vừa rồi là đang lĩnh ngộ, hơn nữa lĩnh ngộ còn là tự nhiên chi đạo, điều này so với tỉnh ngộ tu luyện còn quan trọng hơn.
Tự nhiên chi đạo mới là căn bản của đại viên mãn, mới là hòn đá tảng của cường giả ngũ tầng, hoàn toàn lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo của bản thân, đại viên mãn có thể thăng cấp lên ngũ tầng một cách tự nhiên.
Cũng chỉ có đám Long Phong phát hiện Trương Dương có điều lạ lùng.
Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, còn cả Trương Khắc Cần, bọn họ cũng không thể biết, Trương Khắc Cần tối hôm qua tham gia cuộc họp mặt bạn học, tuy nhiên cũng không uống nhiều, trở về nhà rất sớm.
Họp mặt bạn học , là con đường họ duy trì tình cảm bạn bè, tuy nhiên mấy năm gần đây kiểu họp mặt này có chút thay đổi, nếu không phải các bạn học thịnh tình muốn mời, Trương Khắc Cần căn bản sẽ không đi.
Ngay cả như vậy, ông đến nơi đó cũng là sao quanh trăng sáng, ai bảo ông cấp bậc cao nhất, triển vọng phát triển tốt nhất.
Nhóm bạn học này không ít người làm trong chính phủ, ngoài ông ra còn có mấy người cấp phó bộ trưởng, tuy nhiên cao nhất chưa quá phó chủ tịch tỉnh, còn chưa phải là thường ủy.
Bí thư tỉnh ủy như Trương Khắc Cần là sự tự hào của tất cả bạn học.
Sáng sớm, cả nhà cô Trương Dương đều tới, ngày hôm qua Trương Khắc Cần đã bảo họ, hôm nay cùng đi ăn vịt nướng, bọn họ lâu lắm không cùng ra ngoài như vậy.
- Cậu, anh họ!
Nhìn thấy Trương Dương, Dương Quang lập tức vui vẻ chạy tới, anh ta hoan nghênh Trương Dương còn hơn cả Trương Khắc Cần.
Biết sao được, ai bảo Trương Dương có thứ anh ta thích nhất, ngày hôm qua sau khi lái Bugatti, anh ta cũng không nỡ xuống xe, cũng may anh ta biết chừng mực, biết không thể ở bên ngoài chơi quá lâu, nếu không còn không nỡ trở về.
- Tiểu Quang mọi người tới sớm vậy.
Trương Dương cười nói, Trương Ái Anh vừa đi tới, có chút trách cứ Trương Dương nói:
- Dương Dương, sao cháu mua nhiều đồ vậy , mấy thứ kia tốn không ít tiền đâu, sau này đừng cho tiểu Quang nữa, quá quý giá, cháu về là tốt rồi!"
Trương Ái Anh tiếp lời, ngày hôm qua lúc Trương Dương đưa Dương Quang, tiện đưa cả quà.
Trương Dương ở Trường Kinh mua rất nhiều quà, trong đó phần lớn đều là quà cho gia đình cô.
Trong đó còn có một loại dược hoàn hắn mới phối, đây là lúc trước dùng hoàn hồn thảo phối hợp với dược hoàn cao cấp, có tác dụng rất tốt đối với bệnh tình của Trương Ái Anh, uống trước, Trương Dương chuẩn bị bảo Long Phong tới đảo một chuyến, mang thêm một số hoàn hồn thảo về, phối dược cho bà.
- Những quà đó không hết bao nhiêu tiền, cô coi chừng dùm là được!
Trương Dương cười lắc đầu, quà đưa ngày hôm qua, có đồ trang sức châu báu, có áo khoác da chồn, còn có một ít sản phẩm dinh dưỡng quý.
Những đồ này giá trị cũng không thấp, chỉ riêng những thứ mua cho nhà cô, mà giá trị mấy trăm.
Vốn Trương Ái Anh cũng không biết những thứ này, bà chẳng qua là nhìn đẹp mắt, trong lòng vui vẻ, Dương Thanh mới nhận ra giá trị của chúng, hơn nữa còn nói ra.
Trương Ái Anh mới tới từ sáng sớm, nếu không phải Dương Quang và Dương Uyển Oánh không muốn, bà sẽ đem những món quà kia tới.
Hai anh em cũng rất thích đồ Trương Dương tặng, đặc biệt là Dương Uyển Oánh, những thứ xinh đẹp trong suốt kia, không có cô gái nào thấy mà không thích, lại càng không cần phải nói những cô gái tuổi còn trẻ.
Cô bây giờ cũng biết người gọi cô lại ngày hôm qua chính là anh họ mình, đối với cô mà nói, quà mà anh họ mình tặng đương nhiên có thể nhận được.
Nghe Trương Dương vừa nói thế, Trương Ái Anh nói:
- Vậy sao được, mấy thứ kia quá đáng giá, không thể nhận, không thể nhận.
- Ái Anh, Dương Dương đã nói như vậy, em còn từ chối được sao, cũng khó có một lần nó được thể hiện lòng hiếu thảo.
Trương Ái Anh lắc đầu chưa nói hết lời, Trương Khắc Cần nói xen vào, Trương Ái Anh rất kinh ngạc nhìn anh của mình, cuối cùng lại yên lặng gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn thật ra Trương Ái Anh cũng luôn luôn nghe anh mình nhất, người mà bà tôn kính và bội phục nhất cũng là anh mình.
Bây giờ anh đã nói như vậy rồi, bà không thể nào phản đối nữa.
Bà nào biết đâu rằng, tài sản của đứa cháu mình cũng không it, đừng nói quà như vậy, cho dù quý hơn hắn cũng có thể có được.
- Anh họ Trương Dương, em thích một cái điện thoại di động, anh có thể mua cho em không?
Đang nói chuyện, Dương Uyển Oánh đột nhiên xen vào, nói với Trương Dương một câu.
Cô vừa nói, Trương Ái Anh và Dương Thanh đều sửng sốt, rất nhanh, Trương Ái Anh trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, sắc mặt Dương Thanh sắc mặt mà trở nên vô cùng khó xử, cũng có vẻ tức giận.
Dương Quang thấy cha mẹ mình nổi giận, vội vàng đi tới, kéo em mình, nhỏ giọng nói:
- Uyển Oánh, em vẫn còn học cấp ba, sao phải cần điện thoại di động, anh cũng không có có sao đâu, em thích điện thoại di động thì bảo cha mua cho, sao lại đòi anh họ?
- Em hỏi cha rồi, cha không đồng ý!
Dương Uyển Oánh lắc đầu, vừa bĩu môi nói: - Cha nói, quà anh họ tặng tương đương số tiền cha vất cả cả nửa, anh họ giàu như vậy, tặng em điện thoại di động mấy ngàn tệ chắc chắn không thành vấn đề, anh họ, cái điện thoại di động em thích chỉ hơn bốn ngàn đồng, rất rẻ!
- Im miệng!
Dương Thanh không chịu đựng đực nữa, rốt cục giận dữ mắng con gái một câu.
Con gái quả thật được họ chiều thành hư, thậm chí trước mặt ông còn dám yêu cầu người khác tặng đồ.
- Dượng, đừng nóng giận, em họ chỉ đòi quà thôi, điện thoại di động cũng không phải là thứ quý giá gì, sau này cháu sẽ mua cho nó!
Trương Dương khuyên Dương Thanh, nhìn bộ dạng Dương Thanh, lần này thật sự tức giận, muốn động thủ đánh người.
Hắn biết em họ mình tính tình rất quái lạ, thật làm cho Dương Thanh động thủ, vậy mâu thuẫn nhất định sẽ càng sâu.
- Thật sự? Anh họ, thật tốt quá!
Dương Uyển Oánh nhảy lên, trực tiếp chạy đến bên người Trương Dương, còn thiếu đi tới hôn một cái rồi, nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, Trương Dương cũng không kìm được lắc đầu.
Hôm qua hắn nghĩ về vấn đề tính cách của em họ, bây giờ hắn lại trở thành một người chiều hư em mình.
Tuy nhiên trong lòng Trương Dương thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Trải qua kiếp sau, điện thoại di động đừng nói học sinh cấp ba, mà học sinh cấp ba cũng có rất nhiều.
Tuy nhiên học sinh cấp ba có điện thoại di động cũng không phải là chuyện tốt, cũng may bây giờ điện thoại di động không phải điện thoại thông minh, không có nhiều chức năng như vậy, chẳng qua là nghe gọi phát gửi tin nhắn, nên cũng không sao cả.
- Dương Dương, cháu không thể chiều nó như vậy! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Ái Anh còn có chút tức giận, nhưng Trương Dương đã đồng ý, bà cũng không biết nói gì, chỉ có thể trách nhẹ Trương Dương.
Bà vừa nói thế, ngay cả Trương Khắc Cần cũng đi tới bên cạnh, thật ra Trương Khắc Cần cũng không phản đối, có thể mua cho con bé điện thoại di động, nhưng yêu cầu phải hướng dẫn nó sử dụng.
Dương Uyển Oánh náo loạn một hồi, rất nhanh quen với Mễ Tuyết.
Đối với Mễ Tuyết xinh đẹp, cô bé rất thích và hâm mộ, không ngừng gọi chị chị, Trương Dương bảo cô bé gọi chị dâu cô cũng không đồng ý.
Mễ Tuyết cũng rất thích cô bé, tiểu nha đầu này nhân cơ hội đòi một món đồ mình thích từ lâu, còn may lần này không phải là điện thoại di động, chỉ là một bộ quần áo.
Quần áo thì chỉ cần cô bé thích, muốn bao nhiêu Mễ Tuyết cũng có thể mua cho cô bấy nhiêu.
Vui vẻ ở nhà một lúc, mọi người mới cùng đi.
Trương Dương không lái Bugatti và Hummer, cả nhà đi xe thương vụ của Long Thành, sau khi tháo bỏ đồ, đủ chỗ cho mọi người ngồi.
Xe thương vụ cũng có biển Mecedez, không rõ như Bugatti và Hummer.
Trương Dương không dùng hai chiếc xe sịn, Dương Quang thấy rất tiếc, anh ta còn muốn được lái thử, đáng tiếc không có cơ hội.