THẦN Y THÁNH THỦ

Sau khi người đàn ông ngoại quốc cẩn thận xem xét lại, câu nói cuối cùng khi đó, đã không còn nhỏ giọng thì thầm nữa, mà là kinh ngạc kêu lên.

Khi người đàn ông ngoại quốc này phát hiện ra hòn đá này không giống như những gì bản thân đã nghĩ, có thể thấy rằng, vẻ mặt của anh ta lúc này là rất phấn khích.

Lần này, cái chợ đêm nhỏ vốn không náo nhiệt lại được dịp náo nhiệt lên, khi người ngoại quốc kia đưa ra cái giá bốn nghìn tệ, mọi người xung quanh chợt sôi nổi hẳn lên, không ít người trong bọn họ vẫn tưởng hòn đá ngọc thạch này là món bảo bối gì, lúc trước Trương Dương cố ý nói viên ngọc thạch này là hòn đá bình thường chẳng qua là muốn mua với giá rẻ.

Bây giờ xem ra, cơ bản chính là do người ngoại quốc này đã nhìn nhận sai, đánh giá nhầm viên ngọc thạch này.

Trương Dương cười lạnh một tiếng, bây giờ, hắn cuối cùng cũng đã hiểu, người đàn ông ngoại quốc dáng cao này, vì sao lại đột nhiên chắn ngang, ra một cái giá cao để mua hòn đá này, thì ra anh ta ôm sẵn tâm lý gặp may, mới đến cùng Trương Dương tranh dành hòn đá này.

Không để ý đến phản ứng của người khác, Trương Dương kéo Mễ Tuyết đi, rời khỏi cái chợ đêm này, đằng sau, trước cái quầy hàng đó, đã tụ tập một đám người, tiếng cãi vã không ngừng truyền ra từ đó.

- Ông chủ, hòn đá này tôi nhìn nhầm, tôi không mua nữa.

- A? Sao cậu lại không mua nữa, sao cậu có thể không mua nữa chứ!

- Rất xin lỗi, tôi nhìn nhầm, tôi không cần nữa!

Xem ra, giữa ông chủ quán tham lam này, cùng với người ngoại quốc với ý đồ nhặt lọt kia, lúc này không còn tốt được nữa.

Một người lòng tham không đáy, một viên đá núi bình thường, thật muốn bán được với cái giá như ngọc thạch bảo bối, kết quả một đồng cũng không kiếm được, còn uổng vui mừng một trận, hơn nữa cái hộp ngọc cũng chẳng khác nào bán với giá vốn, không kiếm được đồng nào.

Còn người kia, lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nói trắng ra, cũng là một kẻ tham lam, lần này anh ta bị vây trong đám người này, muốn chạy cũng không chạy được, để anh ta thực sự bỏ ra bốn nghìn tệ, mua về một hòn đá bình thường, anh ta đương nhiên là không chấp nhận rồi.

Hai người này, vừa đúng như một câu nói, tự mình chuốc khổ cho mình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tuy nhiên, những điều này không có liên quan đến Trương Dương, bất luận là ông chủ quán này, hay người ngoại quốc kia, đều vì lòng tham của bản thân mà phải trả giá.

Sau khi rời khỏi chợ đêm, Vô Ảnh trốn trong túi vải buồm sớm đã không chịu được, ánh mắt của nó cũng chuyển từ hòn đá kia sang chiếc hộp ngọc trong tay Trương Dương, chít chít kêu lên, dường như là không kìm được khi nghĩ tới sẽ được thưởng thức đám Ngọc Ban Linh Khuẩn kia.

Đến cả Tia Chớp, cũng mở to mắt, xèo xèo kêu lên, đối với đám Ngọc Ban Linh Khuẩn này cũng thèm chảy nước nhãi, chỉ có Truy Phong là còn đỡ hơn một chút, nhưng cũng đưa đầu lại gần nhìn chiếc hộp ngọc trong tay Trương Dương.

Mễ Tuyết kéo cánh tay Trương Dương đi bên cạnh, mở to hai mắt nhìn chiếc hộp ngọc kia, nghi hoặc hỏi:

- Ông xã, đây mới chính là đồ mà ông xã đã để ý đúng không?

Người khác không chú ý tới, nhưng Mễ Tuyết đương nhiên là không thể không để ý được, khi Trương Dương lấy đám rêu xanh đó ra, cẩn thận để vào bên trong hộp ngọc, mặc dù đám rêu xanh chỉ có một chút bằng móng tay ngón út, nhưng vẫn có thể khiến Mễ Tuyết với nội công nhị tầng trung kỳ có thể cảm nhận được nguồn linh khí ẩn chứa bên trong nó.

Trương Dương gật gật đầu, sau đó nói:

- Đây chính là Ngọc Ban Linh Khuẩn, trong một quyển sách ghi chép các loại linh dược cổ đại của Trương gia chúng ta có phần ghi chép đặc biệt, có khả năng nâng cao sự phối hợp linh dược lên ba bốn phần, là nguyên liệu linh dược vô cùng quý báu trong số thiên nguyên địa bảo.

- Còn hai tiểu tử các ngươi, không phải vội, đám Ngọc Ban Linh Khuẩn này dùng để điều chế linh dược, tới lúc đó sẽ chia cho các ngươi ăn, bây giờ phải nhẫn nại một chút.

Nói rồi, Trương Dương cười ha hả vỗ một cái vào trán hai tên tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp, thu hoạch ngày hôm nay rất lớn, đến bản thân Trương Dương cũng không ngờ tới.

Lần trước, cũng ở cái chợ này, Trương Dương đã bỏ ra tám mươi nghìn tệ để mua về Ngọc Phục Linh nghìn năm, không hề có chút bất lợi nào, nhẹ nhàng thu hoạch một mẻ lớn.

Nhưng lần này, chỉ là ở một tiệm ngọc khí nhỏ chợ đêm, hắn lại phát hiện được một nguyên liệu linh dược như Ngọc Ban Linh Khuẩn, mặc dù trong quá trình thu mua có chút sự cố nho nhỏ, nhưng sau cùng với cái giá cực thấp hai mươi tệ, lại mua được đám Ngọc Ban Linh Khuẩn này.

Hơn nữa có thể nói, thu hoạch lần này còn lớn hơn lần trước!

Ai có thể ngờ, ở một chợ đêm bình thường như vậy, lại có thể phát hiện ra Ngọc Ban Linh Khuẩn, không cần phải nói người khác, đến chính bản thân Trương Dương cũng có cảm giác không dám tin.

Một sự việc đơn thuần là sự tình cờ, giống như miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống vậy, cả đời được một lần như vậy đã là phúc lớn rồi, nhưng không ngờ rằng, phúc phận lớn này, miếng bánh lớn, lại liên tiếp hai lần đến với hắn, hơn nữa lần sau còn khiến người ta kinh ngạc vui mừng hơn lần trước.

Chuyến đi tìm bảo vật này, vừa mới bắt đầu, Trương Dương đã thu về được một món bảo bối, cái tâm trạng này, đương nhiên là vui mừng không thể diễn đạt được.

Sau khi trở về khách sạn, Khúc Mỹ Lan và Kiều Dịch Hồng đều bu lại, bọn họ đã nghe từ Mễ Tuyết, khi Trương Dương ra ngoài đi dạo vào buổi tối, đã thu hoạch được một món bảo bối lớn.

Vì vậy lần này, bọn họ đều quấn quít lấy Trương Dương, muốn chiêm ngưỡng bảo bối mà Trương Dương thu hoạch được là gì.

Sau khi Trương Dương mở nắp chiếc hộp ngọc có chứa một đám nhỏ Ngọc Ban Linh Khuẩn, Kiều Dịch Hồng và Khúc Mỹ Lan đều mở to mắt, hai người bọn họ mặc dù không nhận ra là bảo bối gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong đám rêu xanh này, có ẩn chứa nguồn linh khí thuần khiết như thế nào.

- Cái này chính là Ngọc Ban Linh Khuẩn, chỉ cần khi chế luyện linh dược cho thêm một chút ít vào, có thể nâng cao hiệu quả luyện thành linh dược có công hiệu tăng lên ba bốn phần.

Trương Dương khẽ mỉn cười, giải thích một chút về chỗ quý báu nhất của Ngọc Ban Linh Khuẩn.

Sau khi nghe Trương Dương giải thích xong về đám Ngọc Ban Linh Khuẩn này, vẻ mặt của Kiều Dịch Hồng và Khúc Mỹ Lan, đều hiện lên vẻ ngưỡng mộ, bọn họ nhìn Trương Dương, càng tăng thêm sự sùng bái đối với Trương Dương.

Giá trị của linh dược mọi người đều biết, mà nguyên liệu linh dược có thể nâng cao hiệu quả của linh dược lên ba bốn lần, thì càng thêm quý báu hơn.

Bọn họ đều là truyền nhân của Y Thánh Võ Tông, nguyên liệu linh dược Trương Dương thu hoạch được lần này, từ tận đáy lòng bọn họ cũng cảm thấy vui mừng thay cho Trương Dương, Trương Dương càng lợi hại, thì cũng có nghĩa là Y Thánh Võ Tông càng lợi hại hơn, thân là Y Thánh Võ Tông trong lòng bọn họ đương nhiên cũng càng thêm tự hào.

- Chít chít chít!

Lúc này, Vô Ảnh không chịu lép vế mà nhảy ra, hét lớn lên với mọi người, sợ người khác không biết rằng, đám Ngọc Ban Linh Khuẩn này , là do nó phát hiện ra trước, nó là đại công thần.

Bộ dạng của Vô Ảnh đều chọc cười mọi người.

- Xèo xèo xèo !

Lúc này, đến Tia Chớp cũng đã nhảy ra, lớn tiếng kêu lên, nó muốn nói rằng bản thân không có công lao thì cũng có khổ lao, vì vậy mà nó muốn thay bản thân còn cả Vô Ảnh và Truy Phong nữa đòi hỏi Trương Dương linh dược khác.

Trương Dương cười lắc đầu, sau cùng lấy ra từ trong túi vải buồm ba viên Tinh Huyết Đan, chia cho Vô Ảnh và Tia Chớp, tiện thể bảo hai tên tiểu tử này cũng mang cho Truy Phong một viên.

Vô Ảnh hôm nay có công, hơn nữa lại là công lớn, tất nhiên là nên có thưởng, Tia Chớp và Truy Phong cũng luôn túc trực ở bên, cũng có công lao, mặc dù không thể đem Ngọc Ban Linh Khuẩn chia thẳng cho bọn chúng ăn, nhưng cũng không thể lấy linh dược khác để bù lại được.

Hai tên tiểu tử cầm linh dược, vui mừng hớn hở chạy vào khách sạn, bây giờ mối quan hệ giữa tam đại linh thú bọn chúng, ngày càng tốt đẹp.

Sau khi cất kỹ chiếc hộp ngọc có đựng Ngọc Ban Linh Khuẩn, Trương Dương liền thúc giục Kiều Dịch Hồng và Khúc Mỹ Lan trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên đường, mọi người nên nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau một đêm được ngủ một giấc thoải mái vợ chồng Diêm Diệp Phi tỉnh dậy, mới biết mọi việc xảy ra tối qua.

Bọn họ sau khi biết được đều há to miệng, không ngừng hối tiếc, đều cảm thấy bản thân đã bỏ qua một việc rất đặc sắc, hai người vợ chồng Diêm Diệp Phi Lý Khuyên đều là những người tu luyện gần như mới bắt đầu, đối với tất cả mọi chuyện trong giới tu luyện đều cảm thấy đặc biệt thích thú, đặc biệt sau khi biết nguyên liệu linh dược Trương Dương thu được lần này lại vô cùng quý báu.

Tất cả mọi người tập trung ăn sáng ở khách sạn, cả đám đều ăn uống no đủ, sau đó lái xe tiếp tục tiến về phía trước.

Tuyến đường Trương Dương lựa chọn lần này vẫn giống với lần trước, đầu tiên là tới Nghi Châu, sau đó ngồi thuyền từ Nghi Châu tới Trường Kinh, rồi thẳng theo Trường Giang tới tỉnh Xuyên Du, sau đó xuống thuyền ở gần Lạc Châu, rồi mới lái xe đi tiếp.

Mục đích chuyến đi lần này thực ra cũng có chỗ giống với lần trước, nhưng lần trước là có Long Phong lợi hại đi cùng, còn lần này, lại đem theo mấy đệ tử của Y Thánh Võ Tông là Khúc Mỹ Lan, Diêm Diệp Phi, Lý Khuyên và Kiều Dịch Hồng ra ngoài du ngoạn rèn luyện, cho nên trên đường đi, Trương Dương không có thay đổi gì.

Mục đích thực sự của chuyến đi lần này, là đi núi Côn Lôn tìm bàn đào vạn năm, Trương Dương vẫn không có nói với Mễ Tuyết bọn họ, đây cũng là vì sợ ảnh hưởng đến hiệu quả chuyến đi du lịch lần này của bọn họ, vì vậy Trương Dương mới quyết định, đợi đến bình nguyên Long gia, sau khi gặp được ông cụ Trương Bình Lỗ và cậu Trương Vận An, mới nói cho mọi người biết.

Một ngày một đêm, một cuộc du ngoạn, từ đi ngang Nghi Châu, rồi tới Lạc Châu, dọc đường đi đều bình an vô sự, mọi người đều rất lâu rồi mới được thư thái như vậy, đều đắm chìm trong phong cảnh sơn thủy trên đường đi, vô cùng vui vẻ.

Du ngoạn trên đoạn đường này bọn họ đều bị cảnh sắc mỹ lệ phía trước làm mê hoặc, đến ngồi trên thuyền mấy ngày liền cũng không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, trái lại còn vô cùng hưng phấn.

Tuy nhiên Trương Dương lại phát hiện ra, ở đây cảm nhận khí của nguồn tu luyện trở nên rất nhỏ, khu vực Lạc Sơn gần Lạc Châu và đỉnh núi Nga My phía trước, đều thuộc về Thục Sơn Sơn Mạch, đây là nơi sinh sống của tông môn Thục Sơn Lý gia.

Nhưng bây giờ, trong khu vực Thục Sơn, Trương Dương lại không cảm thấy qua nhiều khí của người tu luyện, việc này chỉ có hai khả năng, hoặc là Thục Sơn hiện nay đã phong sơn đóng cửa, che dấu toàn bộ khí của tông môn lại, hoặc là, người tu luyện có nội công rất cao của Thục Sơn, đều đã rời Thục Sơn, không có ở đây.

Khả năng thứ nhất tất nhiên là không thể xảy ra, khả năng thứ hai, mới là chân tướng sự việc.

Điều này không nghi ngờ gì đã nói rõ, tin tức về bàn đào vạn năm trên núi Côn Lôn đã được truyền ra, đến Thục Sơn Lý gia cũng nhớ mãi không quên việc này, vì vậy bọn họ rất có khả năng sớm đã đi núi Côn Lôn , muốn chiếm trước thời cơ.

Trương Dương lại không hề vội, bây giờ bàn đào vạn năm vẫn chưa chín, tới trước tới sau cũng đều giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc