THẦN Y THÁNH THỦ

Đại học Trường Kinh gần đây càng trở nên náo nhiệt hơn.

Tháng sáu là gần tới thời điểm nghỉ hè và cũng có thi cử các loại, một số sinh viên kiểu "gian thương" ngày thường không chăm chỉ thì giờ cũng tạm thời thấy bắt đầu ra sức học, có người cả ngày không thích vào trường thì bây giờ tất cả cũng ngồi đàng hoàng trong lớp.

Trương Dương không lái xe thẳng vào trường mà dừng lại ở một bãi đỗ xe gần đó.

Mỗi lần lái xe vào trường thì thường sẽ rước lấy vô số ánh mắt khiến Trương Dương rất không quen.

Hắn không có thói quen khoe khoang đồ của mình, dù là kiếp trước hay bây giờ thì vẫn thế.

Có lẽ hai gã Trương Dương tính tình rất giống nhau từ trong xương cốt nên mới giúp cho bọn họ có thể dung hợp lại với nhau hoàn mỹ đến vậy, lúc trước là để đuổi kịp thời gian, lần này không cần vội nên hắn định đi bộ vào.

Dọc đường quan sát đám bạn học bên cạnh mà Trương Dương đột nhiên sinh một tia hứng thú.

Hắn rất ít khi quan sát đám bạn học bên cạnh như vậy, nhưng thật sự lúc để ý mới phát hiện, hắn đã không còn dùng ánh mắt đồng trang lứa mà đối đãi với bạn học của mình, hắn giống như là một trưởng bối mà nhìn đám trẻ đang đi học, không buồn không lo.

Trên thực tế thì số tuổi thực của hắn quả thật rất cao, nói là giáo sư cũng không quá đáng.

Trương Dương còn phát hiện, số người mang theo máy nhắn tin trong đám sinh viên đã tăng thêm không ít, rất nhiều người lại còn đem máy nhắn tin đặt ở vị trí dễ nhìn thấy để cho người khác biết mình có thứ này.

Máy nhắn tin những năm gần đây càng ngày càng phổ biến, chủ yếu là các loại công ty tin nhắn viễn thông điên cuồng bạo tăng, cạnh tranh lớn, giá tiền tự nhiên theo đó giảm xuống, rất nhiều sinh viên, tầng lớp bình dân cũng có thể dùng được.

Có một cái máy nhắn tin thì liên lạc lại càng dễ dàng hơn nhiều.

Chậm rãi bước đi mà Trương Dương cũng tới viện y học bên này rất nhanh, trên đường cũng có hai bạn học quen chào hỏi với hắn.

Đáng tiếc là ấn tượng của Trương Dương với hai bạn học này cũng không sâu.

Nhưng hai người kia sau khi được Trương Dương đáp lại thì cũng lộ ra vẻ rất hưng phấn, Trương Dương vẫn chưa biết rằng hắn bây giờ cũng là một nhân vật "phong vân(có thể làm mưa làm gió)", một trong những danh nhân của trường học.

Danh tiếng của hắn thậm chí còn lớn hơn so với hoa khôi của trường năm ngoái mới vừa vào học năm nhất, tuyệt đối là đệ nhất toàn trường.

Sở dĩ như vậy còn là bởi vì sự thần bí của Trương Dương, nguyên nhân do hắn thường ngày không hay ra mặt.

Chuyện của Trương Dương ở hội sinh viên sớm đã được đồn đại ra ngoài, một người có thể ép Chủ tịch tiền nhiệm của hội sinh viên tự thân giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang thì bản thân sẽ khiến mọi người càng tò mò.

Lại càng không cần phải nói, người hiện giữ chức chủ tịch vẫn là người từng đi theo hắn, hơn nữa cũng là vì hắn mới ngồi lên được vị trí chủ tịch này càng làm cho cảm giác thần bí về hắn tăng lên.

Trừ những thứ này ra thì quy tắc khiến cho người ta hâm mộ chính là xe ngon gái đẹp.

Xe ngon gái đẹp là chủ đề vĩnh viễn không điêu tàn, đặc biệt là đối với người trong trường mà nói, Trương Dương thường xuyên lái xe ngon vào trường, sớm đã bị mọi người chú ý đến

Về phần mỹ nữ, đó tự nhiên là Mễ Tuyết, bông hoa khôi cấp trường này đã bị Trương Dương hái đi mất, hôm nay đã không còn là bí mật gì nữa.

Nhưng thật sự khiến ai nấy kính nể vẫn phải là đề tài mà Trương Dương mang lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tuy nói chẳng qua là đề tài của viện y học, nhưng dù sao cũng có ảnh hưởng rất sâu, hoàn toàn tạo hiệu ứng tuyên truyền rất sâu rộng, một gã sinh viên mà có thể làm ra chuyện ngay cả giảng viên cũng không làm được thì tự nhiên phải nhận được sự tôn kính của các bạn học.

Thời đại này người ta vẫn còn rất bội phục những kẻ có học vấn chân chính.

Dĩ nhiên, tất cả những chuyện này Trương Dương cũng không biết, vào viện y học thì người quen càng nhiều, Trương Dương cười bắt chuyện qua rồi trực tiếp vào ký túc xá.

Hôm nay người gọi hắn tới là Chu Đạo Kỳ, lần trước Trương Dương đến khiến nghiên cứu của bọn họ trở nên rất là thuận lợi, hôm nay lại tạo ra không ít thành quả.

Có nhiều thứ phải có Trương Dương ký, lại còn cả tin tức từ các phía, ra được chút thành quả thì đề tài của bọ họ cũng sẽ bị chăm chăm nhìn vào.

Lần này cho bọn hắn ý kiến phúc đáp về đề tài chính là bộ y tế, mặc dù không ở trên danh nghĩa trung khoa viện nhưng vẫn khiến nhà trường rất mực hài lòng, cả hai đề tài đều mang tính quốc tế, nghe nói bên bộ rất coi trọng, cố ý phát động qua mấy lần gặp mặt thảo luận.

- Cốc cốc!

Đứng ở bên ngoài phòng làm việc, Trương Dương nhẹ nhàng gõ cửa, hắn cảm giác được bên trong có người.

- Mời vào!

Bên trong vẳng ra tiếng Chu Đạo Kỳ, bộ dạng nghe rất khoái trá.

Vị Phó viện trưởng đại nhân này gần đây quả thật sống rất tốt, hai đề tài của Trương Dương mang lại cho ông ta không ít chiến công, đừng nói chỉ ông ta mà ngay cả viện trưởng cũng đi theo dây máu ăn phần.

Vị viện trưởng này đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để về hưu ở vị trí này, thật không ngờ trước khi rút chân lại có cơ hồi chuyển.

Nhà trường cũng có ý cất nhắc đề cử cho ông ta lên chức, rất có thể sẽ thăng lên làm phó hiệu trưởng.

Thăng nhiệm lên phó hiệu trưởng, đối với ông ta mà nói không chỉ riêng là lợi thế thăng quan tiến chức mà còn tăng cấp bậc, cũng vì cấp bậc tăng lên mà ông ta còn có thể làm thêm mấy năm nữa, có thể vùng vẫy thêm mấy năm "nhiệt lượng còn thừa".

Viện trưởng vốn sắp về hưu sớm nay đối với chuyện lần này tự nhiên vui vẻ vô cùng và cũng rất để ý, gần đây vẫn luôn lưu tâm đến chuyện này.

Ông ta ở lại thì thôi, nếu đi thì Phó viện trưởng Chu Đạo Kỳ tất nhiên sẽ tiếp nhận, điểm này mấy Phó viện trưởng kia cũng không có bụng đi cạnh tranh, Chu Đạo Kỳ chiến công quá lớn, bọn họ căn bản tranh không nổi.

Hai đề tài nắm ở trong tay chính là tư cách lớn nhất của Chu Đạo Kỳ, bọn họ muốn trách cũng chỉ có thể trách tự mình không đi tạo quan hệ với Trương Dương sớm một chút.

Ai cũng hiểu rõ tất cả những món hời này là ai mang đến.

- Trương Dương, cậu đã đến rồi, mau ngồi đi!

Đối với tất cả mọi chuyện thì Chu Đạo Kỳ tự nhiên đã hiểu, thấy Trương Dương đi vào lập tức ra nghênh đón, tự mình lôi kéo Trương Dương đến chỗ ghế sa lon mời ngồi.

Có thể hưởng quy cách đãi ngộ đến bực này, sinh viên trong trường cũng chỉ có Trương Dương là duy nhất.

- Viện trưởng Chu khách khí rồi!

Trương Dương gật đầu cười cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm một người khác bên trong phòng làm việc, đây là một người thoạt nhìn tầm bốn mươi tuổi, rất có khí chất đàn ông.

Y mang mắt kiếng gọng vàng, ấn tượng tạo cho người ta từ cái nhìn đầu tiên chính là một học giả có kiến thức, có năng lực.

Nhưng những thứ này cũng không phải là trọng tâm vấn đề, vấn đề chính là trước khi vào phòng, Trương Dương có đơn giản dò xét qua một chút nhưng cũng không phát hiện sự hiện hữu của y, có thể khiến Trương Dương không phát hiện được thì nhất định là có nguyên nhân đặc biệt.

Hơn nữa khi thấy tận mắt, Trương Dương còn thấy được từ trên người y chút cảm giác quen thuộc.

Cảm giác như vậy hắn chỉ từng cảm nhận được ở trên người Trương Bình Lỗ.

Thấy Trương Dương chăm chăm nhìn người bên cạnh, Chu Đạo Kỳ vội vàng mời người đó luôn, đoạn khẽ giới thiệu:

- Trương Dương, tôi xin giới thiệu với cậu một chút, đây là giáo sư Hoa mới tới nhà trường, giáo sư Hoa năm xưa lưu học ở trường Massachusetts bên Mỹ, là bác sĩ khoa nội, gần đây mới về nước tới trường ta đảm nhiệm công tác giảng dạy, học thức của cậu ấy thật sự rất uyên bác, so với tôi còn hơn nhiều, rất nhiều chuyên gia trong viện cũng vô cùng bội phục cậu ấy!

- Anh họ Hoa?

Trương Dương trong mắt hiện lên đạo tinh quang, khẽ nói một câu, người trước mắt này tuyệt đối không đơn giản, những lời của Chu Đạo Kỳ thì tạm thời bị hắn đặt sang một bên.

Trong mắt người kia lại mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh liền biến mất, anh ta cười đưa tay ra, nói:

- Hoa Thiên, còn cậu chính là Trương Dương, thiên tài kiệt xuất nhất của nhà trường, quả không sai!

- Quá khen!

Trương Dương cũng đưa tay ra, hai người khẽ chạm tay nhau rồi ngay sau đó buông ra.

Trong khoảnh khác nắm lấy này, trong lòng họ đều là chấn động, thừa dịp bắt tay để dò xét lần nhai.

Tứ đẳng hậu kỳ, có chứa đặc thù của đại viên mãn, thân phận của người trước mắt này Trương Dương đã suy đoán ra rồi, Hô Duyên Phong trước khi chết đã từng nói, Hoa Phi Thiên của Hoa gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, .

Hoa Thiên, Hoa Phi Thiên, hai cách gọi khá đồng nhất, thân phận của anh ta đã được miêu tả rất sinh động.

Người này che dấu công phu của mình so với Thi Phương phái Thiếu Lâm còn lợi hại hơn, ngay cả Trương Dương đối mặt với y cũng không nhìn ra thực lực thật sự của y, sau khi nắm tay mới phát hiện.

Hắn khiếp sợ thì phía đối diện Hoa Thiên cũng y như vậy.

Trương Dương không hề đoán sai, Hoa Thiên chính là Hoa Phi Thiên, người thủ hộ của thế gia ngàn năm Hoa gia, chính là cường giả cấp bậc đại viên mãn.

Hoa Phi Thiên là người thủ hộ tứ đại gia tộc trẻ tuổi nhất trước đây, y trở thành người thủ hộ chỉ chưa đến ba mươi năm, mà trước khi thành người thủ hộ y cũng chưa quá năm mươi tuổi.

Điểm quan trọng nhất là y tự mình lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo để lên đến đại viên mãn, cũng chính bởi vì y mà Hoa gia gần đây mới bắt đầu có "ngọn", từ từ khôi phục uy vọng của một thế gia ngàn năm.

Lúc này y cũng đã nhận ra thực lực của Trương Dương.

Tứ đẳng trung kỳ, đúng như lời đồn lúc trước, tuổi còn trẻ mà lại có thực lực siêu cường, mới ngoài hai mươi mà đã lên tứ đẳng trung kỳ, thiên tài tu luyện kiệt xuất nhất từ xưa đến nay.

Trương Dương mà không phải kiệt xuất nhất thì có thể nói cũng không còn ai dám nhận.

- Vốn dĩ tôi cho là người ta đánh giá cao về cậu, thật không ngờ đến tôi àm cũng đã sai, cậu làm như thế nào vậy?

Hoa Phi Thiên buông tay ra, cẩn thận nhìn Trương Dương một hồi rồi đột nhiên nói một câu.

Cùng là đại viên mãn, gặp mặt đại viên mãn cũng có chút cảm ứng, khi mặt đối mặt cảm giác như vậy có muốn che dấu cũng không che dấu được, Trương Dương có thể phát hiện ra y thì y cũng có thể phát hiện ra Trương Dương.

Lúc trước y đã nghe nói Trương Dương có thể thực thể hóa năng lượng nên mới cố ý xuất quan tới Trường Kinh.

Lúc ở Trường Kinh y đã cảm giác được sự tồn tại của Trương Bình Lỗ liền không lộ diện, hoán đổi thân phận mà vào Đại học Trường Kinh, y biết Trương Dương là sinh viên ở đây, sớm muộn sẽ xuất hiện.

Khi đó, y đối với Trương Dương chỉ là có chút tò mò, muốn biết gã thanh niên được đồn đại lợi hại như vậy rốt cuộc thế nào.

- May mắn thôi, giáo sư Hoa là bác sĩ ở Massachusetts, sao tự dưng lại đến chỗ chúng tôi vậy?

Trương Dương khẽ mỉm cười, sau khi thầm giật mình trong bụng thì hắn đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Cho dù tam đại linh thú không có bên người, cho dù Trương Bình Lỗ không có ở đây, đối mặt với một đại viên mãn chính quy thì Trương Dương cũng không có bất kỳ lo lắng gì.

Thực lực bản thân hắn đã có thể chống đỡ được với đại viên mãn.

- Trường Kinh luôn luôn là nơi tôi yêu thích, nơi này địa linh nhân kiệt, chủ yếu nhất chính là, nơi này có thứ tôi tò mò nên bây giờ đến xem, chuyến này không may mắn rồi!

Hoa Phi Thiên lộ ra một tia cười thần bí mà mạnh mẽ, lúc nói chuyện thì trong mắt đã hiện lên đạo hàn quang.

Lúc trước, y đối với Trương Dương quả thật chẳng qua là tò mò, cũng không có giống như Hô Duyên Phong, nhất định phải trừ diệt Trương Dương cho thống khoái.

Nhưng bây giờ y đã lại có tâm tư đó, y không biết Trương Dương là làm sao mà đạt đến cảnh giới đại viên mãn tứ đẳng hậu kỳ, lúc trước y đã cẩn thận quan sát qua rất nhiều lần, y hoàn toàn có thể xác định Trương Dương thật sự đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn.

Từ đại viên mãn tứ đẳng trung kỳ mấy chốc đã lên tứ đẳng hậu kỳ, vậy Trương Dương chẳng phải là rất nhanh chóng liền có thể lên cấp ngũ đẳng?

Hơn nữa, tuổi đời của hắn là còn trẻ như vậy, bây giờ mới ngoài hai mươi, dựa theo số tuổi mà nói, hắn có khả năng thật lớn có thể trở thành cường giả ngũ đẳng, so với y khả năng còn lớn hơn.

Nguyện vọng lớn nhất của Hoa Phi Thiên chính là đột phá ngũ đẳng, biến Hoa gia thành đệ nhất thế gia, trước khi nguyện vọng này được thực hiện, y không hy vọng mà cũng chẳng muốn thấy có ngũ đẳng khác sớm xuất hiện, như vậy thì mục tiêu biến Hoa gia thành đệ nhất thế gia tất sẽ gặp rất nhiều trắc trở.

Bình luận

Truyện đang đọc