THẦN Y THÁNH THỦ

Mười mấy người mồm năm miệng mười xong, Trương Dương ở trong miệng bọn họ dường như trở thành kẻ tội ác tày trời vậy.

Trương Dương làm tất cả những điều này đều không phù hợp với quy củ, nếu như dung túng Trương Dương thì Tam viện rồi cũng sẽ bị diệt vong mà thôi.

- Đủ rồi.

Nghe xong một hồi, Chu Chí Tường rốt cuộc cũng không thể chịu nổi, liền đập mạnh xuống bàn.

Chu Chí Tường ở bệnh viện vẫn là người khá có uy vọng, ông đập bàn xuống, mọi người đều ngậm miệng lại, sau đó quay đầu sang nhìn ông.

Chu Chí Tường nói:

- Không hợp quy củ, không hợp quy củ của ai? Các người phải biết rằng, quy củ không phải là do các người định ra.

- Trương Dương làm sao vậy? Sao các người không tự hỏi cậu ta làm được điều này, liệu các người có làm được không? Người ta không đồng ý để các người vào, thì trước tiên nghĩ xem có phải nguyên nhân từ bản thân mình hay không, tại sao mà người ta không muốn để các người vào nhóm nghiên cứu.

Chu Chí Tường nói rất không khách khí, mười mấy người kia mặt mày đều xịu xuống, bọn họ không đồng ý với lời nói của Chu Chí Tường, nhưng không ai công khai phản đối.

Những người này, lúc này căn bản không nghĩ đến thời điểm thông báo đề tài thì bọn họ đang làm cái gì, đặc biệt là Từ Võ và Đường Hiểu Quyên, vì sợ bị chê cười cho nên lúc thông báo đề tài đều không tham gia, nếu không bọn họ cũng sẽ không vì việc vào nhóm nghiên cứu mà phát nộ.

Sau khi nói xong, Chu Chí Tường giọng trùng xuống nói tiếp:

- Lời khó nghe tôi nói trước, đề tài này rất quan trọng với Tam viện chúng ta, tôi đã ủy quyền cho Trương Dương, cậu ta làm thế nào tôi cũng ủng hộ, nếu ai dám làm trò gì sau lưng tôi thì đừng trách tôi không khách khí.

Nói xong, ông còn hung hăng liếc mắt nhìn mọi người một cái, vẻ uy hiếp vô cùng rõ ràng.

- Cuối cùng tôi nhắc mọi người một câu, quan hệ giữa Trương Dương và Cục trưởng Triệu không cần tôi phải nói nữa. Hôm qua Cục trưởng Triệu còn gọi điện thoại cho tôi hỏi về việc đề tài. Đề tài này Cục trưởng Triệu rất quan tâm và ủng hộ, chúng ta cần cái gì thì thông báo, cục sẽ toàn lực ủng hộ.

Nói xong những lời này, Chu Chí Tường cũng đứng lên.

- Về phần Cục trưởng Triệu vì sao lại coi trọng như vậy, thì mọi người tự suy nghĩ đi, tan họp.

Không để cho mọi người kịp phản ứng, Chu Chí Tường nói xong liền bước ra khỏi phòng họp, để lại các lãnh đạo của bệnh viện đang trừng mắt nhìn.

Lời của Chu Chí Tường nói, quả thật đã cảnh tỉnh họ, chỉ một mình Chu Chí Tường, bọn họ nhiều người như vậy liên thủ lại còn sợ sao? Dù sao bệnh viện cũng không phải do một mình ông quyết dịnh, nhiều lãnh đạo phản đối ông thì cũng đủ để ông mất đi quyền lực

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Cục trưởng Triệu.

Nếu như đắc tội ông ta thì chắc chắn sẽ chẳng mang lại kết cục tốt đẹp gì.

Điều này làm cho tất cả mọi người đều im như thóc, chẳng ai dám lên tiếng cả.

Như lời của Chu Chí Tường đã nói, Trương Dương và Cục trưởng Triệu có quan hệ như thế nào không cần phải ông nói thì mọi người cũng biết, nếu như đắc tội với Trương Dương, hắn nói vài câu trước mặt Cục trưởng Triệu thì sẽ rằng những ngày bình yên của họ sẽ nhanh chóng chấm dứt.

- Tất cả giải tán đi.

Từ Võ bất lức khoát tay một cái, việc ngày hôm này thật ra là do gã kéo lên.

Gã lo cho mình trước đây không được gia nhập nhóm nghiên cứu, sau lại còn bị người ta chê cười cho nên kéo nhiều người như vậy.

Chỉ có điều gã không ngờ rằng trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, chẳng còn chút thể diện nào, người lại bị ép ra ngoài.

Hiện tại Chu Chí Tường vừa lôi Cục trường Triệu ra, gã liền im lặng, gã dù sao cũng chỉ là một chủ nhiệm khoa nội cỏn con, không có tiếng nói như những chuyên gia của bệnh viện lớn, cho nên đương nhiên không dám chống lại thủ trưởng.

Để lại những lời này xong, Chu Chí Tường liền đi vào phòng của nhóm nghiên cứu.

Biết Trương Dương đã đi ra ngoài, ông thật có chút ngạc nhiên, không ngờ công tác đã được triển khai, Trương Dương lại còn để lại những tài liệu quan trọng, trong lòng ông cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Công tác nghiên cứu bắt đầu là tốt rồi, tuy nói Trương Dương không có mặt, nhưng công tác dù sao cũng đã có tiến triển, không giống như lúc trước.

Rời khỏi Tam viện, Trương Dương cũng không về nhà, mà là bắt taxi lượn quanh vùng ngoại thành.

Căn biệt thự hắn mua bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở, chỉ là hắn không hài lòng lắm thừa dịp mấy ngày này, hắn muốn tìm cho mình một mảnh đất, xây một căn biệt thự hào hoa giống như ở Thượng Hải.

Chỗ này, rất có thể sau này là nhà của hắn.

Đây là nhà thật sự, nhà để hắn lấy vợ sinh con, ở hẳn tại đây.

Thời điểm năm 1998, Trường Kinh còn chưa lớn lắm, tuy nhiên việc quy hoạch thành phố cũng đã hoàn thành rất nhiều, muốn tìm được một chỗ ở ngoại thành tốt cũng không hề dễ dàng, Trương Dương vòng vo cho đến tận chưa nhưng cũng chưa được mối nào.

Thật ra hắn đã nhắm trúng một chỗ, tiếc là ở đó có quy hoạch quan trọng, căn bản không bán cho hắn xây nhà riêng.

"Linh linh linh!"

Đang ngồi trong một quán cơm ăn trưa, điện thoại trong túi bỗng reo lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vô Ảnh đang chơi bên cạnh lập tức quay lại kêu với Trương Dương mấy tiếng, nó ghét nhất là tiếng chuông điện thoại của Trương Dương, bởi vì nó thường bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại này.

Lất điện thoại di động ra, Trương Dương liếc nhìn vào màn hình, sau đó nhấn nút nghe.

- Chị Linh, thế giới riêng của hai người, sao đột nhiên nghĩ ra tôi mà gọi điện thoại vậy?

Trương Dương mỉm cười nói một câu, người gọi tới không phải ai khác, chính là Dương Linh.

- Trương Dương, cậu đang ở đâu đấy. Triển Đào bị bắt rồi.

Giọng nói của Dương Linh có chút kích động, vội vàng nói với Trương Dương một câu.

Nụ cười trên mặt Trương Dương bỗng chốc biến mất, hắn chỉ kịp động viên Dương Ling không nên quá lo lắng, nói cho cô vị trí hiệ tại của mình và hứa sẽ đến ngay.

Hỏi rõ ràng địa điểm xong, Trương Dương cũng liền bỏ bát bỏ đũa gọi tài xế đi luôn.

Anh lái xe này có chút bất đắc dĩ, nhưng ai bảo Trương Dương là chủ cơ chứ, chỉ tiếc những món ngon ở đây mà thôi, Trương Dương dẫn anh ta đến chỗ này thật là nhiều món ngon.

Ngồi trên xe taxi, sắc mặt Trương Dương không khỏi trùng xuống.

Dương Linh nói cho hắn biết, Tô Triển Đào bị người của Cục Công an bắt, nguyên nhân chính là do em gái của cô.

Dương Linh có một cô em gái, tên là Dương Nhị đang trong độ tuổi bướng bỉnh, mấy ngày nay thường xuyên cãi cọ với người trong nhà, cho nên chạy đến chỗ Dương Linh giải sầu.

Tô Triển Đào hôm nay dẫn theo hai chị em họ đi dạo phố, cũng không biết vì sao, lúc ở trung tâm thương mại, bị bảo vệ tóm lại nói là kẻ trộm.

Bảo vệ ở đó nói là cô ăn cắp đồ, đúng là còn móc từ trong người cô ra mấy bộ nội y cao cấp nữa.

Mấy bộ này có giá khoảng 4 đến 5 ngàn tệ, lúc đó các nhân viên an ninh đều muốn đem Dương Nhị đến đồn công an.

Được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua việc như thế này cho nên Dương Nhị đương nhiên sợ hãi, khóc sướt mướt, còn Dương Linh thì hết lời cam đoan rằng em gái cô không ăn cắp, thậm chí cuối cùng cô còn đồng ý mua mấy bộ đồ này với giá cao gấp đôi nhưng đều không được chấp nhận.

Vừa lúc đó, một người mặc cảnh phục đến, đầu tiên đe dọa vài câu, nói là Dương Nhị trộm đồ như vậy ít nhất phải bị đi tù mấy năm, thậm chí còn bị bắt đi lao động cải tạo.

Sau khi dọa xong, anh ta còn nói mình có biện pháp giúp đỡ, nhưng Dương Nhị phải phối hợp mới được.

Lúc y nói những điều này, ánh mắt đều nhìn với ánh mắt đắm đuối, khiến cho Dương Linh cảm thấy rất ghê tởm.

Dương Nhị năm nay mới có mười bảy tuổi, đang trong thời kỳ rực rỡ của thời thanh xuân, đi đến chỗ nào cũng là đối tượng của đám mày râu.

Chỉ có điều cô không ngờ rằng, lần này lại bị một tên háo sắc hơn bốn mươi tuổi gạ gẫm.

Dương Nhị bị dọa, nhưng Dương Linh Và Tô Triển Đào có thể nhìn ra là chuyện gì, cô cảm thấy chuyện ngày hôm nay rấy kỳ lại, có thể đã trúng kế của người khác.

Dương Linh vẫn bình tĩnh, nói tử tế để giải quyết, nhưng Tô Triển Đào thì có chút dữ dằn, trực tiếp mắng cho tên kia một trận.

Chửi bới còn chưa thấy đã, gã còn trực tiếp động thủ.

Đáng tiếc gã không có thân thủ tốt như Trương Dương, chỉ một loáng sau đã bị cảnh sát bắt lại, sau đó họ còn bắt cả Dương Nhị lên đồn công an. Dương Linh thấy tình hình như vậy thì gọi điện thoại luôn cho Trương Dương.

Nói ra thì cũng kỳ lạ, sau khi xảy ra việc, người khác cô không gọi mà gọi ngay Trương Dương.

Có lẽ trong lòng cô, Trương Dương đáng tin hơn những người khác.

Tất cả những điều này, Trương Dương biết được sau khi đến Cục Cảnh sát, Dương Linh trong điện thoại cũng không nói với hắn nhiều như vậy.

Đây là một phân cục, từ chỗ Trương Dương đến đây cũng không quá xa, lúc Trương Dương đến thì Tô Triển Đào và Dương Nhị cũng bị giải đến không lâu.

- Trương Dương, làm sao bây giờ.

Đơn giản nói tình hình xong, Dương Linh sốt ruột nhìn Trương Dương, dù sao cô cũng chỉ là phụ nữ, gặp phải tình huống khẩn cấp như vậy thì vẫn dựa theo bản năng của mình.

Hiện tại Trương Dương là người có khả năng để cô dựa vào.

- Đừng lo lắng quá, chị gọi cho đám Thường Phong chưa?

Trương Dương cau mày, nhẹ giọng nói.

- Tôi, tôi không gọi, bây giờ tôi gọi nhé.

Dương Linh có chút sững sờ, ảo não nói một câu, Trương Dương nhắc nhở cô, Thường Phong là chủ nhiệm của sở Công an, tìm anh ta có lẽ sẽ hiệu quả hơn.

Dương Linh nói xong, liền lấy điện thoại ra gọi.

- Chị cứ gọi đi, tôi vào bên trong xem một chút, lát nữa bọn họ đến thì mấy người cùng vào nhé.

Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói xong cũng không để Dương Linh phản ứng, lập tức đi vào bên trong.

Chuyện xảy ra hắn đã biết rõ, rõ ràng là có người vu oan hãm hại, còn đổ lên đầu Tô Triển Đào nữa, tay cảnh sát kia lần này thì "ăn đủ" rồi.

Kết quả nhất định sẽ là như vậy, chỉ có điều hiện tại Tô Triển Đào vẫn còn nằm trong tay bọn họ, bọn họ không biết thân phận của Tô Triển Đào, Trương Dương nếu không vào nói, e rằng Tô công tử sẽ chịu thiệt mất…việc này sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc