THẦN Y THÁNH THỦ

Trương Bình Lỗ cười rất thoải mái, và cũng rất vui vẻ.

Trương Dương đã thăng cấp thành đại viên mãn, điều này hoàn toàn vượt ngoài những gì cụ dự liệu, đây là niềm vui không ngờ đến của cụ.

Trương Dương giờ đây, dù không có cụ bảo vệ, đối diện với những đại viên mãn khác cũng không có bất kỳ vấn đề gì, hắn đã có khả năng tự đối đầu với đại viên mãn.

Cũng có thể nói, lúc này đâu, cụ có thể hoàn toàn yên tâm.

Sự quật khởi của Trương gia, đã không còn ai có thể ngăn lại được nữa, Trương gia có hai vị đại viên mãn, điều đó không chỉ đơn giản như 1+1=2, uy lực của hai đại viên mãn, có thể khiến cho bất kỳ một thế gia nào trên thế giới này, bất kỳ một môn phái nào đều không dám nói gì.

Muốn đối phó với hai đại viên mãn họ, ít nhất cần phải có năm đại viên mãn mới được, như vậy mới chắc chắn.

Năm đại viên mãn thì có, hiện tại ba đại gia tộc mỗi gia tộc có một người, Thiếu Lâm Võ Đang cũng đều có, hai nhất tông nổi tiếng nhất trong ma đạo cũng có, nhưng họ có thể liên hợp lại với nhau hay sao?

Đáp án chắc chắn là phủ định, những đại viên mãn này đều không thể tập trung lại một chỗ đối phó với họ, càng không thể đồng lòng.

Có điều kiện tiên quyết này, giờ đây Trương gia đã không còn nguy hiểm gì nữa, cũng có thể nói rằng, ngoài mấy linh thú ngũ tầng lợi hại bên trong cấm địa, Trương gia đã trở thành người mạnh mẽ nhất.

Đây mới là nguyên nhân mà Trương Bình Lỗ vui vẻ cười lớn, cụ đã cống hiến cả cuộc đời cho gia tộc, với một người như vậy, sự phát triển của gia tộc, sự lớn mạnh của gia tộc mới là điều quan trọng nhất, việc quan trọng nhất là, giờ đây đã đạt được tâm nguyện, cũng khó trách ngay cả cụ cũng không kiềm chế được như vậy.

Có điều tính toán một cách kỹ càng, Trương gia là gia tộc có số người ít nhất, nhưng thật sự có thực lực mạnh nhất.

Cả Trương gia giờ đây cũng chỉ có bốn người, có điều Trương Dương còn có ba con linh thú đi theo, mà ba con linh thú, đều trên tứ tầng.

Điều này đồng nghĩa với, cả Trương Dương có bảy người trên tứ tầng, trong đó còn có hai đại viên mãn, sức mạnh này đều rất kinh khủng đối với bất kỳ gia tộc, môn phái nào.

Cười một lúc, Trương Bình Lỗ mới dừng lại.

Mới bắt đầu là sự căng thẳng, giờ đây là sự vui mừng, cộng với việc tâm nguyện lớn nhất của mình được thực hiện sớm, dù là Trương Bình Lỗ cũng phải trút tình cảm của mình ra, và tiếng cười của cụ chính là sự giải phóng tình cảm.

Chi chi chi!!

Chít chít chít!

Trương Bình Lỗ vừa dùng lại, Tia Chớp và Vô Ảnh liền nhảy đến, kêu lớn với Trương Bình Lỗ, dường như đang trách tiếng cười quá lớn của Trương Bình Lỗ vừa rồi làm chúng khó chịu.

Nhìn thấy Tia Chớp, Trương Bình Lỗ lại sáng mắt, rồi mỉm cười gật đầu.

Vừa rồi trên đường cụ đã cảm nhận được uy thế của linh thú thăng cấp, uy thế của Tia Chớp có thể làm kinh sợ những linh thú dưới tứ tầng, nhưng với họ thì không có tác dụng gì.

Trương Bình Lỗ và Trương Vận An, một người là đại viên mãn, một người cũng là sơ kỳ tứ tầng, đương nhiên không sợ linh thú vừa tiến vào tứ tầng.

Vừa rồi khi Tia Chớp thăng cấp, họ đã cảm thấy luồng khí này hơi quen thuộc, giờ đây nhìn thấy Tia Chớp, phát hiện Tia Chớp không giống trước kia, đương nhiên họ đã hiểu rằng linh thú thăng cấp này là ai.

Tia Chớp thăng cấp, là chuyện tốt đối với Trương Dương, những linh thú này đương nhiên càng mạnh càng tốt, giờ đây chúng là sức mạnh của Trương Dương.

- Cụ ơi, đã tìm được Trương Dương rồi, vậy chúng ta về thôi!

Trương Vận An bước lại gần, nhẹ nhàng nói, giờ đây bên ngoài đang có không ít người đang tìm trong rừng.

Vì đang ở trong rừng nguyên thủy, nên họ tìm kiếm rất khó khăn, mấy ngày nay còn có nhiều người bị thương, may mà không ai mất mạng.

- Được, về thôi!

Trương Bình Lỗ ngay lập tức gật đầu, Trương Dương cũng gật đầu theo, hắn vốn đã chuẩn bị đi, nếu không phải do hai người họ đuổi theo, nói không chừng giờ đây Trương Dương đã cưỡi lên Truy Phong, chạy như bay rồi.

Tia Chớp và Vô Ảnh đều đang ở trên lưng Truy Phong, khi đi về Trương Bình Lỗ và Trương Vận An đều thoải mái hơn một chút, nhưng tốc độ cũng không chậm.

Hơn hai trăm km, với họ mà nói không hề xa, dù là rừng nguyên thủy cũng vậy.

Khi đi về, trên suốt dọc đường không có linh thú nào dám xuất hiện, khí trên người Tia Chớp không hề bị che giấu, làm cho những linh thú trong khu vực nó đi qua đều cảm nhận được linh thú tứ tầng mới này.

Linh thú tứ tầng đi qua, những linh thú nhị tầng tam tầng đương nhiên không dám làm gì.

Tốc độ của họ rất nhanh, buổi chiều đã đến khu vực bên ngoài Dã Nhân Sơn, trên đường có không ít rắn độc đã vào túi của Trương Dương, đây là thức ăn mấy ngày sắp tới cho Tia Chớp.

- Có người, nhiều người như vậy sao?

Đi một hồi, Trương Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, hắn đã cảm nhận được, ở khoảng cách 1000m phía trước đang có rất nhiều người.

Những người này khá phân tán, với bức xạ hình quạt, Trương Dương phát hiện ra ít nhất có mấy chục người.

- Những người này có lẽ là đến để tìm cháu!

Trương Bình Lỗ cười nói tiếp một câu, trước kia họ đã từng đến thị trấn, và dừng lại ở đó, biết một số tình hình.

Thành Long và những người khác để tìm Trương Dương, đã tự động sử dụng sức ảnh hưởng của mình, gọi rất nhiều người đến giúp đỡ.

Đặc biệt là Long Thành, anh ấy đã thông báo cho ngoại môn Long gia, ngoại môn Long gia đã dùng mọi thế lực để giúp đỡ, Long Phong không tán thành, nhưng cũng không phản đối điều đó.

Với thực lực của Trương Dương, có những người bình thường như vậy cũng không có tác dụng gì, có điều có họ tìm kiếm, không biết chừng có thể tìm thấy một vài manh mối, biết được tình hình của Trương Dương.

Long gia ngoại môn, lần này đã điều phái hơn 3000 người từ các tập đoàn lớn và những nơi có sức ảnh hưởng, một vài nơi thậm chí còn đóng cửa những thứ không quan trọng, và chạy đến đây.

Cách làm của họ, cũng được sự ủng hộ của tổng bộ Long gia.

Tổng bộ Long gia cũng hiểu rằng họ làm như vậy cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng họ lại cần hình thức lớn mạnh này, ít nhất phải biểu lộ thái độ của họ.

Ngoài Long gia, Ngô Trí Quốc, Tô Triển Đào, Vương Thần cũng phát huy sức ảnh hưởng của mình đến mức cao nhất, điều động một số lượng người lớn.

Đặc biệt là Ngô Trí Quốc và Vương Thần, Trương Dương có ơn cứu mạng với họ, giờ đây Trương Dương mất tích, dù thế nào họ cũng phải nghĩ cách để tìm được hắn.

Sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác.

Ngoài ra, còn có những người trong thị trấn cũng được trấn trưởng Vương phát động, mặc dù thị trấn nhỏ, nhưng có thể huy động được 1000 người là không vấn đề gì, được tin người đã đóng góp tiền để xây con đường quý báu này cho họ mất tích, toàn bộ đã gia nhập vào trong đoàn quân tìm kiếm, trong đó thậm chí còn có người già và trẻ nhỏ.

Ngoài thị trấn, những nơi gần đó thuộc về trấn, rất nhiều thành phố cũng đã hành động.

Sau khi Michelle sợ hãi cũng đem chuyện này nói cho Trương Khắc Cần, với Trương Khắc cần, cô không dám giấu diếm điều gì.

Biểu hiện của Trương Khắc Cần bình tĩnh hơn nhiều so với Michelle, mặc dù cũng rất lo lắng, nhưng đồng thời cũng biết được thực lực của Trương Dương, nếu như Trương Dương có chuyện gì hoặc có kẻ địch gì hắn không chống lại được, người bình thường có ra mặt cũng không có tác dụng gì.

Người có thể có tác dụng thật sự, vẫn phải là người nhà Trương gia.

Có điều anh ấy vẫn làm một số chuyện, nhờ một số người, bỏ thể diện xuống, nhờ người giúp đỡ.

Thể diện của Trương Khắc Cần rất quan trọng, mười mấy thành phố xung quanh trấn, tất cả đã điều động hơn 2000 cảnh sát, cùng tiến vào núi tìm Trương Dương. Người mà họ nhìn thấy chính là những cảnh sát này, vì những tố chất của họ đều cao hơn so với những người tìm kiếm bình thường khác vì vậy họ vừa đến là đã vào nơi sâu nhất.

- Ai vậy?

Những cảnh sát cũng đã phát hiện ra họ, có người còn nhấc súng lên.

Trương Dương không biết thân phận của những người này, nhưng Trương Vận An thì biết chút ít, ông ấy biết rằng bên ngoài kia đang có rất nhiều người tìm kiếm Trương Dương.

- Tôi là cậu của Trương Dương, chúng tôi đã tìm được nó rồi! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trương Vận An bước ra, cười nói, người nhà của Trương Dương có điểm này tốt hơn so với những thế gia khác, gặp phải người bình thường không hề tự cao tự đại.

- Cậu của Trương Dương, ông đã tìm thấy anh ấy rồi sao?

Trong đám cảnh sát ngay lập tức có người đứng ra, nói một tiếng rất kinh ngạc.

Lần này sau khi nhận được nhiệm vụ, rất nhiều người đều không lạc quan về nhiệm vụ này, họ đã hiểu được một chút về tình hình, có người mất tích trong Dã Nhân Sơn, Dã Nhân Sơn là nơi thế nào cơ chứ, mất tích trong đó đồng nghĩa với cái chết.

Hơn nữa còn mất tích mười mấy ngày rồi, với tình trạng như vậy không còn cơ hội sống nào nữa.

Vì vậy một số người lãnh đạo còn oán trách vài câu, một vài người còn đoán Trương Dương rốt cuộc có thân phận thế nào, mà phải làm kinh động đến nhiều người như vậy, trước khi họ đến, bên này đã có cả nghìn người đang tìm kiếm, nghe nói còn không ngừng có người đến đây, nếu cộng thêm họ, thì số người tìm kiếm tổng thể đã đạt đến cả chục nghìn người.

Cả chục nghìn người vào Dã Nhân Sơn, chỉ để tìm một người, đây là lần đầu tiên xuất hiện sự việc này trên Dã Nhân Sơn.

Nhưng họ không thể ngờ, nhiệm vụ vừa bắt đầu không lâu, người cần tìm đã xuất hiện, điều này quá bất ngờ đối với họ.

Một người đã mất tích trong Dã Nhân Sơn mười mấy ngày, có thể sống mà đi ra được sao?

- Ông đi theo tôi một chút, tôi sẽ báo cáo với ông ngay!

Người lãnh đạo ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng không chần chừ gì, vừa hộ tống Trương Dương và những người khác đi ra, vừa liên lạc với thượng cấp, báo cáo tình hình mới.

Chỗ này đã tiến vào rất xa trong núi, để để mắt tới những cảnh sát này, Trương Dương và những người khác đã không sử dụng tốc độ của mình nữa.

Điều này làm cho Truy Phong trở nên không vui vẻ, đầu ngẩng cao, mũi thì phì phì, nó không thích đi với tốc độ chậm như vậy.

- Xin lỗi, Truy Phong không thích người lạ, đừng động đến nó!

Một chiến sĩ nhỏ, rất tò mò về một con ngựa đẹp như Truy Phong, muốn sờ trộm nó, kết quả chưa lại gần, đã bị một luồng âm thanh chặn lại.

Người chiến sĩ nhỏ này quay đầu lại nhìn Trương Dương, rồi gật đầu rất ngạc nhiên.

Truy Phong quá đẹp, nên đã hấp dẫn không ít cảnh sát, rất nhiều người đều nhìn trộm về phía nó.

Người lãnh đạo kia cũng đã chú ý đến những người này, nhưng giờ đây thứ mà ông ta quan tâm không phải là điều này, giờ đây ông ta hơi buồn, đội trưởng phân đội chó tuần tra đã đến báo cáo với ông ta, tất cả chó tuần tra đều trở nên bất thường.

Những con chó này đều đã được huấn luyện, vì vào rừng nguyên thủy rất nguy hiểm, nên đã đặc cách điều động chúng đếu, và còn đưa đến đội dẫn đầu, trước đó còn rất tốt, trên đường gặp phải một vài dã thú nguy hiểm, chúng đều có thể phát hiện sớm được.

Nhưng giờ đây những con chó tuần tra đó đều ỉu xìu, nếu các chiến sĩ nuôi dưỡng chó không kéo chúng, chúng sẽ không động đậy.

Tất cả lũ chó tuần tra đều như vậy, ngay cả Khuyển Vương luôn uy phong lẫm liệt cũng vậy, đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh tượng kỳ lạ thế này, trước kia chưa từng xảy ra chuyện này.

Khi ông ta và đội trưởng đội chó tuần tra đều đang không hiểu, không biết phải làm thế nào, Trương Dương đột nhiên có chút tình huống.

Trương Dương yêu cầu được rời đi một mình, những chiến sĩ phụ trách hộ tống họ đều không khuyên nổi, Trương Dương đã cưỡi con bạch mã đẹp đó rời đi rồi, người già đi theo họ cũng đã tự rời đi, chiến sĩ thông báo nói, mặc dù người già đó tuổi cao, nhưng tốc độ chạy rất nhanh, họ không tài nào đuổi kịp.

Người ở lại, chỉ có một mình Trương Vận An.

Bình luận

Truyện đang đọc