THẦN Y THÁNH THỦ

Trương Dương vội vàng đi cùng tới, phòng này cũng không phải là lớn, còn đặt các loại lồng sắt, đi qua rất phiền phức.

Tia Chớp vốn không bình thường, cũng khiến bọn Vương Thần và Lý Á đều chú ý tới. Hai người cùng đi tới. Người tên "Tiểu Ngưu" kia có chút do dự, cũng vội vàng đi theo qua.

Tia Chớp đứng đó, trước một chiếc lồng sắt.

Trong lòng nhốt một loại chuột núi. Loại chuột núi này đầu cũng không lớn lắm, màu cũng không đẹp, tuy nhiên hương vị rất ngon, rất nhiều người thích ăn.

Đây là chuột núi thực sự được bắt từ núi về.

Đương nhiên, ở đây không thể gọi cái tên là chuột núi được. Chỉ cần một từ "chuột" đã khiến mọi người theo bản năng cảm thấy ghê tởm, không muốn ăn.

Đồ ăn làm từ oại động vật này, có một cái tên rất hay, gọi là rồng núi.

Chuột thì chẳng ai tình nguyện ăn, rồng thì khác. Có thể ăn một miếng thịt rồng thì ai cũng thích. Món ăn này ở Đắc Ý tiểu lâu này cũng là món ăn nổi tiếng thường xuyên được gọi. Cho nên bọn họ chuẩn bị rất nhiều chuột núi.

Tia Chớp đứng đó, cính là một cái lồng chuột núi, giống cái lồng nhốt chuột núi này, ở đây có tận mấy cái liền.

-Tia Chớp, có chuyện gì vậy?

Trương Dương hạ giọng hỏi một câu, Tia Chớp trí tuệ rất cao, có thể hiểu được ý của hắn.

-Xèo xèo, xèo.

Tia Chớp kêu lên, móng vuốt còn chỉ vào lồng sắt. Đáng tiếc Trương Dương không hiểu tiếng chồn, cũng không biết nó có ý gì.

Tuy nhiên từ hành động của nó có thể thấy, chính thứ đồ trong này khiến nó có biểu hiện lạ.

Trương Dương nhìn vào bên trong, lồng sắt này có sáu bảy con chuột núi, có lớn có nhỏ. Lớn tầm vài cân, nhỏ chút thì một, hai cân, cứ co rúc vào tận bên trong.

Lồng chuột núi này, Trương Dương đúng là không cảm thấy có gì lạ.

-Xèo…

Thấy Trương Dương không hiểu, Tia Chớp lại vội kêu lên, không ai để ý tới. Lúc nó kêu, con chuột núi nhỏ nhất trong chiếc lồng, lui về phía sau một cách mất tự nhiên, trong ánh mắt còn có chút sợ hãi.

-Ông chủ, thứ đồ này của ông có bán không?

Trương Dương ngẩng đầu, hỏi người đàn ông trẻ kia một câu. Hắn không biết có chuyện gì, nhưng Tia Chớp không thể vô duyên vô cớ làm vậy. Chỗ này cũng không phải là nơi tiện để tìm hiểu, chỉ có thể mua nó về trước rồi tính.

-Những thứ này, đều đùng để nấu ăn đấy.

Người thanh niên trừng mắt nhìn, Vương Thần đột nhiên đi tới, nói thẳng:

-Chuyện này chẳng phải đơn giản sao, vậy chúng tôi mua thức ăn làm từ lồng này, anh cứ tính theo giá đồ ăn.

Lời của Vương Thần, được Lý Á và Tô Triển Đào đồng ý.

Mấy người đều là công tử, bình thường làm việc có chút tùy tiện. Tuy bản tính không kém, nhưng dù sao điều kiện cuộc sống tốt, tầm mắt cao, khó tránh khỏi có chút tính con ông cháu cha.

Loại con ông cháu cha như bọn họ, cũng không đi ức hiếp người khác, cũng không đáng kể gì.

-Chỗ này, tầm hai ngàn.

Tròng mắt người thanh niên đảo qua đảo lại, rất nhanh tính ra giá trị của thức ăn làm từ lồng chuột núi này. Thời đại đó, hai ngàn cũng không phải ít.

Một lồng chuột núi của bọn họ, lúc thu mua không quá sáu bảy trăm, vừa qua tay đã tăng lợi nhuận lên ba lần.

Cũng khó trách bọn họ biết rõ là vi phạm pháp luật nhưng vẫn làm, lợi nhuận trung gian thực sự rất lớn.

Tuy nhiên chuột núi này cũng không được coi là động vật được bảo vệ của quốc gia, buôn bán cũng chẳng sao. Ở đây cũng không phải toàn bộ động vật đều là động vật được bảo vệ cấm làm đồ ăn của quốc gia. Chỉ cần ăn ngon bọn họ liền lấy ra bán.

-Hai ngàn, của anh đây.

Trương Dương lập tức lấy một xấp tiền từ trong tủi vải ra, đếm ra hai mươi tờ trực tiếp đưa cho anh ta. Nhìn chiếc tủi vải rất bình thường của Trương Dương, lại nhìn xấp tiền mấy chục ngàn của hắn, người thanh nhiên nhẹ thở ra.

Thật đúng là người chơi với nhau theo đẳng cấp. Người thanh niên này thoạt nhìn không có gì, còn mang chiếc túi quê mùa như vậy, nhưng cũng là đại gia.

Nhận tiền, lồng chuột núi này thuộc về Trương Dương, người thanh nhiên rất rộng rãi đưa bọn họ cả chiếc lồng.

Nhìn căn phòng vài lần, mấy người liền đi ra. Vương Thần sau khi ra khỏi vòng còn không ngừng đánh giá chiếc túi vải của Trương Dương.

-Trương công tử, hôm nào tôi cũng đi mua chiếc túi như của cậu. Cậu cầm chiếc túi này thực sự rất phong cách. Nghĩ xem, từ chiếc túi bình thường như vậy, lấy ra một xấp tiền lớn, đó là cảm giác gì?

Vương Thần cười nói một câu. Lý Á và Tô Triển Đào thoáng sửng sốt đều nhìn chiếc tủi vải của Trương Dương.

Tô Triển Đào cũng không ít lần ý kiến về chiếc túi này, bảo Trương Dương đổi lấy một chiếc túi tốt một chút. Nhưng không biết làm sao, đây là chiếc túi Trương Dương quen dùng. Hơn nữa còn rất to, thích hợp để mấy thứ đồ của hắn, vẫn cầm suốt.

Bên trong chiếc túi này, Trương Dương ngay cả ví tiền cũng không có, cho nên mỗi lần lấy tiền đều là lấy cả xấp ra.

-Cảm giác chắc chắn là không giống. Trương công tử cầm chiếc túi này, tôi cảm thấy rất tự nhiên. Nhưng nếu cậu cầm, người ta nhất định nói cậu đang giả bộ.

Lý Á mỉm cười nói một câu. Vương Thần thoáng sửng sốt, mặt ngay lập tức lộ chút tức giận.

Cái gì mà bảo Trương Dương cầm thì tự nhiên, mình cầm thì trông như giả bộ. May là thời đại này còn chưa có cái danh từ thường dùng truyenfull.vn như đời sau. Bằng không, Lý Á nhất định sẽ nói Vương Thần đang xạo rồi.

Hai người cứ đứng đó tranh luận, Trương Dương thì lại chú ý tới cái lồng trong tay mình.

Trên tầng, Long Thành đột nhiên đi ra vẫy tay với bọn họ, ra hiệu cho bọn họ lên trên, chuẩn bị ăn cơm.

Trương Dương mang theo lồng sắt, Tia Chớp thì đứng trên lồng. Mấy người cùng đi vào phòng. Long Thành, Hoàng Hải và Dương Linh đã ở trong phòng từ lâu.

Trương Dương đặt lồng sắt ở một bên, Tia Chớp vẫn ngồi trên đó. Có Tia Chớp ngồi ở trên, mấy con chuột núi trong lồng không dám nhúc nhích.

Loài động vật này trí tuệ không cao, nhưng độ mẫn cảm với nguy hiểm thì lại không thấp. Chồn đuôi cáo lại là linh thú thiên địa, cấp bậc cao hơn nhiều so với bọn chúng. Hơn nữa chồn đuôi cáo lại là thập đại độc vật. Nó tùy tiện thở ra khí độc là có thể giết mấy con vật này.

Trương Dương đặt lồng sắt ở một bên, tạm thời không có cơ hội kiểm tra rút cục ở đây có điều gì lạ.

Chẳng bao lâu thức ăn được mang lên, đều là món ăn thôn quê, hương vị quả thật cũng ngon, còn cả chân gấu Vương Thần đặc biệt gọi.

Ăn những động vật hoang dã được bảo vệ này, Trương Dương cũng có chút không đành lòng. Tuy nhiên việc này không thuộc quyền của hắn quản, hắn cũng không xen vào.

Hiện tượng loại này, đừng nói là hiện tại, ngay cả đời sau cũng không thể cấm được. Hơn nữa lần này hắn là đi cùng người khác tới, đương nhiên cũng không tiện nói nhiều.

Dù sao để một mình hắn, hắn sẽ không đến đây. Hôm nay chỉ có thể coi là nhập gia tùy tục.

Bởi vì trong lòng có vướng mắc, hơn nữa biểu hiện lạ thường của Tia Chớp còn chưa lý giải được. Trương Dương cũng không ăn bao nhiêu. Mấy người uống vài bình rượu, tửu lượng của bọn Long Thành, Hoàng Hải, cũng khá được, Dương Linh thì có thể uống một chút.

Tính ra, người tửu lượng kém nhất trong số này là Lý Á, thiên tài về tài chính. Nhưng ngay cả anh ta, cũng uống được hơn nửa cân.

Sau khi ăn cơm trưa xong mọi người lại cùng lái xe trở về. Bởi vì uống chút rượu rồi, nên mọi người đều về phòng nghỉ ngơi. Chiều có thời gian sẽ tới triển lãm xe, không thì để mai đi.

Triển lãm xe lần này kéo dài một tuần, muộn một hai ngày cũng chẳng vấn đề gì.

Đi thẳng vào phòng, Tia Chớp vẫn nằm bò trên lồng sắt. Đến tận bây giờ Trương Dương vẫn không biết vì sao nó lại phản ứng mạnh như vậy với cái lồng chuột núi này.

Đống chặt cửa, trở lại phòng khách. Trương Dương cẩn thận nhìn đám chuột núi trong lồng một lượt.

Chồn đuôi cáo không ăn chuột núi. Điểm này Trương Dương có thể khẳng định. Lúc trước khi cho chồn đuôi cáo ăn, Trương Dương đã thử quá rất nhiều thứ. Lúc đó còn ở trên núi, Trương Dương từng bắt một con chuột.

Kết quả con chuột núi ở trước mặt Tia Chớp chẳng dám động đậy, lại bị Tia Chớp đã một cái sang bên cạnh.

Đồ ăn của nó chính là rắn độc, hoặc là những động vật có độc khác. Trương Dương còn từng cho nó mấy cái móng vuốt của con nhện to. Móng của nhện Hắc Thiết thì nó còn ăn, nhưng nếu đổi thành loại nhện khác, nó còn chả thèm để ý.

Nói cách khác, những đồ không có độc tính nhất định, nó căn bản sẽ không để ý.

Lũ chuột núi trong lồng này rõ ràng không thể có độc, ít nhất Trương Dương cũng chưa từng thấy con chuột núi nào có độc cả. Nhiều nhất thì trên người cũng có ký sinh trùn, vi khuẩn gây bệnh thôi.

Tất cả chuột núi, đều cuộn mình trong lồng, cũng không nhúc nhích.

Đám chuột núi này đều có đặc thù chung, cặp mắt ti hí của chúng rõ ràng mang chút sợ hãi, nhìn Tia Chớp bên cạnh.

Áp lực mà Tia Chớp mang lại cho bọn chúng, không hề nhỏ.

Nhìn kĩ một chút, đám chuột núi này quả thật không có gì khác lạ. Trương Dương lại khẽ lắc đầu, hắn thật sự không thấy có vấn đề gì.

-Xèo…

Tia Chớp đột nhiên lại kêu lên, còn dùng móng cào vào miệng cái lồng.

Bộ dáng của nó, rõ ràng là muốn Trương Dương mở lồng ra. Lồng này mặt trên có khóa, Tia Chớp rất thông minh. Đáng tiếc còn chưa có khả năng trực tiếp tự mình mở khóa.

Khóa đã đóng, mà phía trên cũng không có chìa khóa. Người thanh nhiên kia cho hắn cái lồng, nhưng lại quên đưa chìa khóa. Lúc trước Trương Dương cũng quên không để ý.

Không có chìa khóa cũng chẳng sao, tay Trương Dương đặt trên cái khóa, nhẹ nhàng kéo, khóa đã bị hắn kéo ra.

Một cao thủ nội gia, sức của hắn muốn mở khóa hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cửa lồng mới mở ra, một cái bóng rất nhanh chui ra. Cái bóng này nhanh, nhưng Tia Chớp còn nhanh hơn. Một lúc đã đuổi được, trực tiếp vồ lấy cái bóng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Sự biến hóa bất ngờ, khiến Trương Dương ngẩn ra. Hắn vội tới, nhìn thấy hai thứ một trắng một đen, một lớn một nhỏ, đang lăn lộn trên mặt đất.

-Xèo…

-Chít…

Hai vật nhỏ lăn lộn cũng đang kêu. Không lâu sau, tiếng kêu liền nhỏ đi. Trương Dương ngạc nhiên nhìn, hai móng vuốt của Tia Chớp ấn lấy con chuột núi, trên mặt rất đắc ý.

Lồng sắt mở ra, tuy nhiên chuộc túi bên trong cũng không động đậy, đều co rúc bên trong. Tia Chớp sau khi rởi khỏi, cơ thể của bọn chúng bắt đẩu run lên, đây là di chứng của một thời gian dài sợ hãi.

Cũng may chúng không tiểu ra đó, bằng không Trương Dương sẽ vứt bọn chúng ra khỏi cửa sổ.

Đây là tầng hai mươi, đám chuột này mà rơi xuống chỉ có thể tan xương nát thịt.

Bị Tia Chớp ấn vào, con chuột núi nhỏ hơn Tia Chớp rất nhiều này không thể động đậy, chỉ có thể kêu loạn lên "chít". Ánh mắt Trương Dương đột nhiên trừng lớn, con chuột núi nhỏ đang kêu này, lông bắt đầu thay màu, không lâu, liền biền thành giống Tia Chớp, toàn thân trắng tinh.

Bộ lông trắng tinh kia, không kém Tia Chớp chút nào.

Chuột núi có thể đổi màu, hơn nữa còn dám chạy trốn trước mặt Tia Chớp. Trương Dương có ngốc thế nào, cũng biết đây không phải con chuột núi bình thường. Trương Dương bắt đầu nhớ lại cuốn sách quý của gia tộc mà trước đâ mình từng đọc.

Mấy giây sau, sắc mặt Trương Dương lại biến đổi mãnh liệt, hắn rốt cuộc nhớ ra con chuột núi nhỏ này là cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc