TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1056

“Đốt… đốt tiền giấy? Cô, cô nói là cô đã…”

“Đúng vậy, khó khăn lắm tôi mới ra ngoài tìm cô, tôi ở dưới tầng hầm rất cô đơn, hay là cô xuống dưới ở cùng tôi đi!” Bóng người màu trắng bước lên phía trước hai bước.

“Cô đừng qua đây! Đừng qua đây!” Tô Nhược Vân ôm chặt lấy gối của mình.

“Tôi thật sự rất cô đơn, tôi chỉ nhận ra mỗi cô thôi.”

“Oan có đầu, nợ có chủ, là Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly hại cô, cô đi tìm họ đi chứ!”

“Nếu như cô không đổ trách nhiệm cho tôi, sao Ôn Khanh Mộ có thể giày vò tôi như vậy được, tôi bị rơi vào bẫy của cô——cô là một người phụ nữ xấu xa!”

Bóng trắng lơ lửng.

“Đừng tới đây——” Tô Nhược Vân trùm chăn lên người.

Tô Nhược Vân trùm chăn run rẩy, một lúc lâu sau, phát hiện có âm thanh trong phòng, cô ta mới mạnh dạn cẩn thận kéo chăn ra.

Trong phòng không có gì cả, trống rỗng và yên tĩnh.

Cô ta nhìn quanh cũng không thấy có gì lạ, lúc này mới lại nằm xuống.

Đêm đó, cô ta vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là Lục Uy Nhiên, gần như cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Tô Nhược Vân hai mắt thâm quầng, vừa ra ngoài liền nhìn thấy một người giúp việc đang dọn dẹp.

“Tối hôm qua cô có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không?” Tô Nhược Vân giả vờ như không có việc gì hỏi.

“Âm thanh kỳ lạ? Không có ạ! Tối qua tôi ngủ rất ngon, ngủ một mạch đến khi trời sáng, không nghe thấy gì cả. Đã xảy ra chuyện gì sao, mợ chủ?”

“Không có gì, có lẽ tôi đã nghe nhầm.”

Tô Nhược Vân đi xuống cầu thang, gần như gặp người giúp việc nào cũng hỏi một câu, nhưng mọi người đều nói tối hôm qua ngủ rất ngon, không nghe thấy gì cả.

Chẳng lẽ đêm qua nằm mơ?

Tại sao chỉ có một mình cô ta nghe thấy âm thanh ồn ào như vậy?

Hay là ảo giác?

Sức chịu đựng của Tô Nhược Vân vẫn rất lớn, cô ta đoán rằng có thể mình đang mang thai, hormone tiết ra không bình thường gây nên bị ảo giác.

Vì đêm qua không ngủ ngon nên tối hôm đó Tô Nhược Vân đã chuẩn bị đi ngủ từ rất sớm.

Ngủ đến nửa đêm, tiếng khóc của một người phụ nữ lại khiến cô ta tỉnh giấc.

“Cô Tô! Tôi chết thật thê thảm, tôi chết thật thê thảm, thế mà cô còn lòng dạ ngủ ở chỗ này…”

Lại là giọng nói đêm qua!

Tô Nhược Vân đột nhiên tỉnh lại, vẫn là cái bóng trắng đêm qua!

“Cô rốt cuộc là người hay ma? Đừng có mà giả ma giả quỷ ở đây, tôi sẽ gọi cảnh sát tới!” Tô Nhược Vân hét về phía cái bóng trắng.

“Vậy thì cô báo cảnh sát đi, vừa hay tôi có thể nói với cảnh sát tất cả những gì cô đã làm.” Cái bóng trắng luôn cúi đầu, giọng nói trầm thấp u ám đáng sợ.

“Tôi biết cô là người! Mau đi ra đây cho tôi, rốt cuộc cô có mục đích gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc