TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON



"Tại sao vợ tôi chỉ quyên góp ít như vậy?" 
"Ồ, chỗ tôi điều tra được là bây giờ mợ đang 
chuẩn bị thành lập một công ty thời trang và dồn hết tiền vào đó rồi.

Vừa hay đêm từ thiện mợ không có nhiều tiền nên mới chỉ quyên góp ba trăm nghìn.


Ôn Khanh Mộ đập bàn.

"Cái đồ vô dụng nhà cậu! Mợ chủ không có tiền mà cậu không đưa tiền cho cô ấy à?" 

"Nhưng mà, trước đây anh đã căn dặn rằng nếu như anh không có mặt thì không được động vào khoản tiền nổi của công ty, tôi cũng không có quyền điều động tài sản riêng của anh.

Hơn nữa, khi tôi biết chuyện này thì đêm từ thiện đã kết thúc rồi" 
Doãn Cẩn nói xong liền cúi đầu.

"Tôi biết rồi, bây giờ cậu.


Ôn Khanh Mộ ngoắc ngón tay với Doãn Cẩn, Doãn Cẩn lập tức sát lại.

Ngay sau đó, Ôn Khanh Mộ thì thào vào tại Doãn Cẩn.

Doãn Cẩn liên tục gật đầu.

"Được rồi, cậu đi làm đi.


Khi Doãn Cẩn chuẩn bị rời đi, Ôn Khanh Mộ lập tức gọi anh ta lại.

"Tại sao Vợ tôi lại thành lập công ty thời trang?" 
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, sếp Ôn, hay là anh hỏi mợ chủ đi.



"Được rồi, cậu ra ngoài đi.


Ôn Khanh Mộ tức giận vì tối hôm qua anh trở về, xảy ra chuyện lớn như vậy mà Tô Lạc Ly không nói lời nào với anh cả! 
Suy đi nghĩ lại, tại sao cô lại thành lập công ty thời trang chứ? 
Vì Tô Kiềm Mặc? 
Ngoại trừ nguyên nhân này, Ôn Khanh Mộ không nghĩ ra được nguyên nhân khác! 
Điều này không khỏi làm cho Ôn Khanh Mộ có chút ghen tị! 
Cô bằng lòng tân gia bại sản cũng phải thành lập công ty thời trang cho Tô Kiềm Mặc! 
Vì Tô Kiềm Mặc, cô có thể làm bất cứ điều gì! 
Cả ngày hôm nay Ôn Khanh Mộ đều rất bận rộn.

Đầu óc rối bời.

Lúc là lời tiên đoán của Mục Chỉ Huyên, lúc là lời nói của Ôn Hạo, lúc lại là Tô Lạc Ly.

Anh cố gắng dồn hết tâm trí vào công việc nhưng trong đầu cứ không ngừng nghĩ về những chuyện này.

Buổi tối Tô Lạc Ly nấu một bàn thức ăn, Ôn Khanh Mộ cũng về nhà đúng giờ, tuy rằng rất nhiều việc, nhưng anh vẫn rất nhớ Tô Lạc Ly.


Trên bàn đều là những món ăn Ôn Khanh Mộ thích, ở Love Valley, món ăn Mục Chỉ Huyên làm thực sự rất khó nuốt, cuối cùng anh cũng có thể được ăn món Tô Lạc Ly làm rồi, Ôn Khanh Mộ lập tức gắp một miếng sườn.

Chỉ cắn một miếng, "Phù-" 
Ôn Khanh Mộ lập tức nhổ ra bàn.

“Làm sao vậy?” Tô Lạc Ly có chút sững sờ.

"Sườn xào chua ngọt này sao lại mặn thế?" 
“Không phải chứ?” Tô Lạc Ly lập tức gắp 
một miếng cho vào miệng nếm thử, cũng lập tức nhổ ra ngoài.

“Chắc là em cho nhầm đường thành muối rồi, thật ngại quá, anh ăn món khác đi.

” Tô Lạc Ly rất áy náy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc